ấy. Đồ ông già xấu tính.
-Hứ,ai già chứ? Bây giờ em vẫn mêcái thằng cha Jae “rong rêu” gì đó ở nhóm DBSK à?
-Tất nhiên
-Ặc. Trông cái mặt như đàn bà mà kêu đẹp trai
Mai Mai không cãi lại nữa. Câu nói của Tử Long làm cô nhớ Lạc Dương quá đi mất.Cô cố kiềm lòng nhưng có lẽ vẻ thất thần vẫn hiện rõ trên khuôn mặt cô.Những kí ức lại ùa về…………
“Trước màn hình ti vi có một ngườicon trai đang dán mắt vào xem showcủa DBSK,hai tay chống cằm trầm ngâm.Bất chợt một cô gái rón rén đến bên,vỗ thật mạnh vào vai khiếnchàng trai kia giật mình.Anh quay lạikéo cô vào trong vòng tay,hôn tới tấp lên cổ
-Dám hú òa với anh à? Chết em nè,Mai Mai !
-Hí hí……….nhột……..nhột……buông em ra……
Cô gái vừa cười khúc khích vừa nịnh nọt
-Chồng yêu –cô lại gọi thật dài và thật ngọt…………
Nghe thấy cái chữ “chồng yêu” chàng trai kia ngỡ ngàng,bờ môi anhdừng lại.Khi anh chưa hết ngạc nhiên cô gái đã níu cổ anh xuống đặt một nụ hôn thật nhanh lên má anh rồi ghé sát vào tai anh thầm thì
-Yêu chồng nhất trên đời
-Xì,đồ nịnh bợ
Người con trai giả bộ bất cần đẩy cô gái ra dù lòng vui khôn tả.Cô gái kia lại sán đến gần anh,nắm lấy cánh tay anh nũng nịu
-Anh,em hỏi nha. Tiểu sử của Jae như thế nào nào?
-E hèm –anh hắng giọng rồi bắt đầu kể một mạch – Tên đầy đủ là Kim jae joong sinh năm 1986 là một chàng trai rất có nghị lực khi vượt qua khó khăn gia đình trở thành người nổi tiếng…….
Sau đó anh kể ra cả một tràng giang đại hải khiến cô bé kia cứ trònmắt mà nhìn
-Ui,anh giỏi ghê. Đúng là trí nhớ thiên tài mà. Nè học thuộc hết đi nhá sau này mà em kiểm tra anh quên là em giết luôn đấy ^^
Vừa nói cô vừa chu môi ra hù dọa anh.Anh quay sang véo má cô một cái
-Sắp thành cô dâu của anh rồi mà vẫn trẻ con thế hả,ngốc?
-Ừm,em còn bé mà, em thua anh ba tuổi còn gì. Sau này cưới em về,ngày ngày anh phải đút cơm cho em ăn đấy nha? –cô nháy mắt tinh nghịch nhìn anh
-Ừ,chịu luôn.Em muốn gì cũng được hết.Nếu em thích anh tắm cho “em bé” của anh luôn
-Anh này………
Thế là hai người lại ôm lấy nhau mà cười khúc khích………….”
Nghĩ đến đấy,trên môi Mai Mai phớt một nụ cười. Lạc Dương thật làđáng yêu,anh ấy đã từng khiến cô cười như thế.
Nhưng rồi nụ cười ấy nhanh chóng vụt tắt mà thay vào đó là một giọt nước mắt trong suốt lăn dài từ khóe mi. Kỉ niệm ấy thật quá đỗi ngọt ngào và bây giờ nó trở thành một mũi dao nhọn đâm thẳng vào trái tim cô
Tử Long nhìn thấy thái độ lạ lùng của cô thì biết chắc nguyên nhân.Lòng anh đau đớn.Anh biết là cô đang nhớ Lạc Dương.Anh ghen.
Và vì thế anh càng quyết tâm dànhđược cô.Anh sẽ cầu hôn,sẽ cưới cô,sẽ làm cho cô phải hướng về phía anh chứ không phải người đàn ông nào khác....bạn đang đọc truyện tại Yeugiaitri.Mobi chúc các bạn vui vẻ..
-Sao lại khóc? Nín đi. Chiều nay đạp xe ra biển chơi nhé? –anh vừa lấy tay gạt nước mắt cho cô vừa hỏi nhỏ
-Ừm……… -Mai Mai chỉ đáp khẽ
Cả buổi chiều hôm đó trong lòng Tử Long như có lửa đốt.Anh ghen và lo lắng nữa. Anh không biết cô ấy có đồng ý không và nếu không thì anh phải làm gì
…………
4.00 chiều
Tử Long tiến đến gần Mai mai kéo cô đi ra cửa
-Đi,đi chơi
Mai mai ngạc nhiên nhìn anh.Tử Long quay lại cười cười
-Quên rồi à? Lúc nãy anh bảo là chiều đi chơi mà
Thế là hai người nhanh chóng ra phía sau nhà lấy ra một chiếc xe đạp đi chơi.Tử Long ngồi lên rồi khoát khoát tay gọi Mai Mai
-Trèo lên đi
-Không.Em thích đi một mình.Anh còn xe không?
Tử Long trố mắt nhìn cô ngạc nhiên.Anh nhớ là Mai Mai đâu có biết đi nhưng rồi anh cũng lấy ra một cái xe khác. Hơi cũ một tí nhưng vẫn rất đẹp
-Em đi được à?
-Vâng –Mai Mai hồn nhiên đáp –Là Lạc Dương dạy em đấy
Cô lại cười toe không để ý đến câumình vừa nói.Câu nói của cô làm Tử Long giận,mặt anh đột ngột biến sắc.Anh lẩm bẩm một mình : “Lại là anh ta”
Mai mai sực nhớ đến câu nói của mình vừa nãy,dù không biết Tử Long lẩm bẩm điều gì nhưng nhìn nét mặt của anh cô đoán là anh rất giận.Thế nên cô nìn thít,không dámnói nửa lời,chỉ lẳng lặng trèo lên xe đạp theo Tử Long.
Ngồi xe đạp cô lại nhớ Lạc dương vô cùng.Anh ấy là người dạy cô biếtđi xe.Luôn là anh ấy.Hiền dịu và đáng yêu như thế.Anh đã dạy cô biết thật nhiều điều trong cuộc sống.
Không chỉ đơn giản là việc đi xe màcả về những suy nghĩ chín chắn nữa.Nhờ anh mà cô lớn lên,nhờ anh mà cô biết không phải cứ hễ yêu nhau là phải gần nhau,phải bên nhau.Yêu xa,yêu trong nhớ nhung,trong thầm lặng mà tình cảm không hề phai nhạt mới thật đáng quí.
Từng chút,từng chút mộ