i bấm số gọi Hàn Tuyết.Có tín hiệu kết nối , Thiếu Hạo lập tức lên tiếng :
- Hàn Tuyết , em hiện giờ đang ở đâu ?
- Em đang ở nhà.
Thiếu Hạo vui mừng vội nói :
- Em chờ ở đó , anh sẽ sang nhà em ngay bây giờ.
Thiếu Hạo mơ hồ nghe một tiếng nức nở nghẹn ngào từ Hàn Tuyết nhưng nó hết sức khẽ khàng và trôi qua nhanh chóng nên anh mơ hồ không thể xác định đó là thật hay giả.Hàn Tuyết với giọng bình tĩnh lên tiếng :
- Không cần đâu Thiếu Hạo à , Em cảm thấy mệt mỏi lắm , tạm thời đừng gặp nhau có được không ?
Thiếu hạo ngẩn người sau đó cố gắng bình tĩnh gượng cười :
- Được thôi nhưng Hàn Tuyết à , em...thật sự có yêu anh không ?
Thiếu Hạo cảm nhận được sự yên lặng của Hàn Tuyết , mỗi một giây phút cô không trả lời khiến lòng Thiếu Hạo như lửa đốt.Cuối cùng , Hàn Tuyết cũng mở miệng trả lời nhưng nó lại là nguyên do rút hết mọi sức lực còn lại của anh:
- Xin lỗi Thiếu Hạo , tình cảm không thể miễn cưỡng.Lúc..lúc trước em..em cứ ngỡ mình..thích anh nhưng thật ra...
Nói đến đó bỗng dưng liên lạc bị ngắt , Hàn Tuyết tắt máy vùi mặt vào gối cố ngăn cho mình đừng khóc nhưng nước mắt vẫn thi nhau chảy không thể nào cản nổi.Tim đau quá , đau đến mức cô không thể thở nổi nữa rồi.
Nghe thấy câu trả lời của Hàn Tuyết , Thiếu Hạo điên cuồng hét lên ném điện thoại xuống biển .Tại sao , Tại sao cô lại tàn nhẫn với anh như vậy ? Đôi mắt Long Thiếu Hạo vằn lên những tia máu.Ngay bây giờ anh thật muốn giết người quá.Vừa lúc đó có vài tên lưu manh đi qua.Một tên lên tiếng chửi :
- Mẹ kiếp , thằng kia bị điên hay gì mà hét toáng lên thế ?
Long Thiếu Hạo ngẩng mặt lên nhìn 7 tên vừa đi ngang qua mình.Anh cất giọng tuy nhẹ nhàng nhưng đầy nguy hiểm :
- Thằng nào vừa mới lên tiếng.
Gương mặt Thiếu Hạo lúc này đủ khiến cho cả đám khiếp sợ nhưng vì sĩ diện và nhìn thấy Thiếu Hạo không có vẻ gì là đàn anh đàn chị nên tên vừa chửi bạo gan đứng ra nhận :
- Là tao , mày muốn gì hả nhóc con.
Chỉ thấy Thiếu Hạo nắm chặt nắm đấm đến mức nổi gân xanh , đôi mắt đầy những tia máu gằn giọng :
- Chưa từng có ai cả gan dám nói với tao như vậy , mày chính là tự tìm chết vậy thì đừng trách tao.
Vừa nói xong nhanh như chớp Thiếu Hạo xông vào đám lưu manh , tốc độ khiến người khác hoa cả mắt , chỉ mất 5 phút đồng hồ , 7 tên đó đã nằm rạp trên mặt cát không một tiếng động.Máu thịt trở nên bê bết nhìn thật kinh khủng.Nếu có kịp đưa vào bệnh viện chỉ e là tàn phế suốt đời thôi.Thiếu Hạo ung dung lấy khăn giấy lau vết máu trên tay rồi lái xe hướng về phía thành phố.Anh muốn ghé pub uống thật say , thật say để quên hết tất cả mọi chuyện và quên luôn cả...Lãnh Hàn Tuyết nữa....
CHƯƠNG XX: NGỮ YÊN ! NGUY HIỂM
Thiếu Hạo lái xe vào một PUB nổi tiếng tại thành phố uống đến mức say bí tỉ không nhận biết được gì.Lúc mới nghe nhân viên gọi điện thoại nhờ đưa Thiếu Hạo về nhà , Thế Gia hết sức ngạc nhiên vì sao hôm nay Thiếu Hạo lại trở nên thất thố như vậy.Nhưng bây giờ thấy người đã say bất tỉnh phía sau cứ luôn miệng gọi tên Hàn Tuyết thì Thế Gia cũng đã hiểu được phần nào.Anh lắc đầu thở dài ‘Hóa ra Thiếu Hạo khi rơi vào lưới tình cũng giống như bất kỳ một người bình thường nào.Haizz.Anh bạn tốt , ngủ một giấc sau khi tỉnh lại sẽ thấy khỏe hơn”
Ngữ Yên vừa ra khỏi lớp đánh đàn vĩ cầm thì trời đã sập tối.Cô liếc nhìn đồng hồ sau đó rảo bước ra ngoài . cảm nhận được mùi vị nguy hiểm , Ngữ Yên quay đầu ra phía sau thì bất ngờ nghe tiếng hét :
- Ngữ yên , nguy hiểm..
Vừa lúc đó cô cảm thấy một cỗ ấm áp đánh ập vào người.Sau đó cả người Ngữ Yên mất thăng bằng nặng nề ngã xuống mặt đường nhưng thật kì lạ là cô không cảm thấy đau một chút nào cả.Vừa lúc đó vài tiếng súng lập tức nổ vang lên , Ngữ Yên cả kinh vội vàng xoay người rút khẩu súng ở thắt lưng đưa lên nhưng chưa kịp bắn ra viên nào đã bị người khác cướp đi.Ngữ Yên quay sang nhìn người bên cạnh mình sau đó âm thầm cảm thấy run sợ.Sao anh ta lại ở đây vậy trời ? Hỏng bét rồi.Thấy những tên sát thủ từ từ ngã xuống dưới làn đạn của anh ta , Lưu Ngữ yên âm thầm liếc mắt về phía bóng cây Mai Đằng bên đường nhận chỉ thị tiếp theo thì vô tình nhìn thấy bên phải bọn họ có một sát thủ đang giương súng nhắm người bên cạnh cô.Trong lúc đó theo bản năng Ngữ Yên xoay người đứng chắn trước mặt anh ta đỡ những đường đạn mà tên sát thủ bắn ra.Chỉ nghe một đạo xé không trung , viên đạn đi chệch quỹ đạo trúng vào cánh tay của Ngữ Yên , cô than nhỏ một tiếng , lại tiếp một viên đạn trúng vào ngực trái