ương lúp xúp đi theo Định, cô ngẩn ra khi người bảo vệ đi trước chỉ dẫn họ đi xuống phía dưới tầng hầm.
Hai người bước vào một căn phòng rộng được thiết kế theo hình oval, từng vòng ghế được xếp từ thấp lên cao kín đặc người ngồi, nhưng không khí lại tĩnh lặng đến khó tin. Sự chăm chú của họ được dồn hết vào giữa phòng, nơi một bàn bi – a được đặt chính giữa, ánh đèn soi sáng rực những vài viên bi tròn trịa còn lại trên bàn.
Định tự nhiên kéo tay Dương đi len qua những hàng người, chọn một chỗ ngồi cách bàn bi – a năm dãy. Khi ngồi xuống, Định nhẹ nhàng thả tay Dương ra. Dương vội giấu bàn tay ra đằng sau ghế, cố để hô hấp trở lại vẻ bình thản và cố để nhắc bản thân mình là cái tay của mình nó vẫn …y như mọi ngày, chứ không phải vừa được nhét vào… lò nướng. Nhưng mặc mọi sự nhắc nhở, cô cảm giác như bàn tay vững chãi của Định vẫn ở đó, nắm lấy cổ tay cô, nóng sực. Định vờ như không thấy sự bối rối của Dương, anh nhíu mày nhìn quanh như quan sát. Dương cũng nhìn theo mắt anh và lập tức thấy Quân.
Cậu ta ngồi ở ghế nghỉ sát gần bàn bi -a, mái tóc cắt ngắn và khuôn mặt đăm chiêu. Cánh tay cầm cây cơ chống thẳng trên xuống sàn làm Dương liên tưởng đến dáng cầm gươm của những võ tướng ngày xưa bàn chuyện chiến sự. Đôi mắt một mí không còn vẻ đùa cợt thường thấy mà sắt lại trong một vẻ nghiêm túc không ngờ, nhìn chăm chú về phía người đàn ông mặc gi lê xanh chừng ngoài ba mươi tuổi, đang thành thạo thoa lơ.
Người đàn ông cúi người trong một tư thế chuẩn mực, cắt một đường bi thẳng tắp. Viên bi số 9 rơi xuống lỗ. Cả căn phòng vang lên tiếng vỗ tay tán thưởng đường bi đẹp rồi lại nhanh chóng tĩnh lặng. Dương nhận thấy đôi môi với nụ cười thường thấy của Quân mím chặt lại. Cô cũng nghe thấy tiếng thở mạnh bên cạnh. Đó là tiếng thở của Định. Anh cũng đang căng thẳng. Dương quay sang Định, anh nhìn cô, cười lặng lẽ.
“Không sao. Nó vẫn còn cơ hội!”.
Dương nhẹ gật đầu, nhìn về phía Quân. Cậu vẫn không thay đổi tư thế, nhưng ánh điện không giấu được những giọt mồ hôi dần rịn xuống hai bên thái dương.
Trên bàn nhân viên đã sắp lại bi. Người đàn ông trong bộ gilê xanh thong thả đánh cú đề pa. Ngay cú đầu tiên đã ba viên bi xuống lỗ. Anh ta mang vẻ chậm rãi của sát thủ bắn tỉa từng viên một.
Dương trân mắt nhìn. Cô thầm cầu nguyện người đàn ông này sẽ trượt tay. Nhưng thế bi quá thuận lợi khiến Dương dần tuyệt vọng. Ván chơi nhanh chóng kết thúc trong tiếng vỗ tay có phần phấn khích của vài người cổ vũ. Dương nhìn về bảng điểm. Người đàn ông này đã vươn lên dẫn trước Quân 2 ván. Nếu như cậu ta không có cơ hội cầm cơ sớm thì tình huống sẽ vô cùng tệ hại.
Cuối cùng cơ hội cũng đến. Một tình huống hi hữu khi người đàn ông để lọt lỗ cả bi chủ. Dương những tưởng Quân sẽ bật dậy vì phấn khích và vì chờ đợi quá lâu, nhưng không, cậu từ từ đứng lên, đôi mắt quan sát thế bi trên bàn một cách trầm tĩnh. Tay cậu lơ đãng cầm cục lơ xanh xanh, thoa đều đầu cơ, nhưng không hiểu sao, Dương chợt nghĩ sự lơ đãng đó ẩn chứa sự tập trung cao độ, một sự nguy hiểm mơ hồ của người ý thức được cần phải đặt sức mạnh của mình vào đâu.
Khi Quân cúi đầu chuẩn bị đi bóng, Dương bỗng nhiên thấy tim đập thình thịch vì hồi hộp. Cảm giác chứng kiến một trận đấu chuyên nghiệp khiến Dương nghẹt thở. Bên cạnh, khuôn mặt Định vẫn kín bưng, nhưng những ngón tay gõ liên tục vào thành ghế đã tố cáo tâm trạng của anh.
Quân chỉ đẩy nhẹ cơ. Bóng đi nhẹ, vừa đủ lực, viên bi nhẹ nhàng lăn xuống lỗ. Dương bất giác thở phào một cái. Từ đó, mắt Dương không thể rời khỏi nhất cử nhất động của Quân. Vốn vẫn hay qua lại lui tới những quán bi – a, Dương không ít lần nhìn những cao thủ cầm cơ chơi cực kì điêu luyện. Nhưng chưa từng một lần, Dương được chứng kiến một trận đấu chuyên nghiệp, chuyên nghiệp đến cả người cổ vũ, biết vỗ tay lúc nào, biết im lặng lúc nào. Chuyên nghiệp từ thứ ánh sáng chiếu thẳng lên bàn bi a, rọi lên dáng vóc của những cơ thủ, tạo nên những tương phản sắc nét. Và lần đầu tiên, Dương không nhìn Quân như nhìn một tên oắt con miệng còn hôi sữa, mà nhận ra rằng, trong một khung cảnh nào đó, một thời điểm nào đó – như – bây – giờ chẳng hạn, cậu ta trở thành người đàn ông chững chạc trong bộ gi lê đơn giản và trong những đường cơ như ảo thuật.
Quân liền mạch đánh thắng ba ván liền. Cảm giác yên tâm hoàn toàn khiến Dương thả lỏng, dựa hoàn toàn vào ghế, chỉ trân mắt thưởng thức những đường cơ đẹp và chuẩn xác