bụng đói rên rỉ , thì bỗng từ đâu một cái bánh mì " khổng lồ" còn bự hơn cả tôi nữa đang nằm lăn lốc trên cái bàn trắng tinh.
Tôi dụi dụi mắt rồi mở ra. Nó vẫn còn ở đó
Lao thật nhanh với tốc độ ánh sáng, tôi cắn "phập" một miếng.
- Á .......á.......a......
- uhm ... bánh mà cũng biết đau à! Hê hê ....-tôi cười gian nhìn nó-....... nhưng mà chị đang đói.....
" phập" một cái nữa.
Lần này thì nó phản ứng mạnh hơn. Lôi mấy thứ vũ khí quanh nó đập vào người tôi túi bụi.
-................
-Dám đánh bà chị này hả? Chị sẽ nhai em ngấu nghiến lun.......
*Lao vào*
*Vật lộn*
Và *kết quả*
Hic tôi đói đến kiệt sức rùi. Có cái bánh mì mà đấu cũng không lại.
Nó quật tôi ngã ra bàn, nằm đè lên người tôi vẻ đắt thắng lắm. "Hic".... nhưng mà sao thấy ấm quá. Cái bàn này cũng êm như là nệm ấy. Tôi cười.... không ăn được thì ngủ vậy... ấm quá.... Tôi chìm dần vào giấc ngủ trong khi cái bánh mì đó đang ra sức lay người tôi thật mạnh:
-.....................
- Đừng có phá nữa .........nếu không thì.......Z z z z!
-..........................
-Z z z z z z ........
sáng.....
Tôi trở mình. hj ấm quá, tôi rúc mình tận hưởng cảm giác ấm áp. " Hừ" ai chơi gì kỳ vậy, cứ thổi hơi phà phà vào mặt tôi,...... nữa......... lại tiếp tục thổi nữa......
Chịu hết nổi tôi mở to mắt để nhìn xem cái đồ đáng ghét nào thì.
1s....
2s....
3s....
Tôi đứng hình khi nhìn cái mặt hắn đang kề sát ghí mặt tôi.
1s....
2s....
3s.... sau nữa
-Á.......a.......a.......
"phịch" hắn ngã kềnh ra đất vì trúng phải một cước của tôi.
- Cô làm cái quái gì vậy hả?
- Anh ...... đồ biến thái..... đê tiện..... anh .....lợi dụng lúc tôi ngủ ......anh.......
Tôi kéo mền che lên tận cổ, không ngừng chỉ trích hắn
- Cô mắng xong chưa hả?
- Tôi... tôi.... anh là đồ.... đồ......
- Hừm!- hắn cười nửa miệng- Tôi có làm gì cô sao? Là cô tự tìm đến tôi đấy chứ.
- Tôi...... không đời nào......
- Cô nhìn lại xem mình đang ở đâu? trên giường của tôi đấy.
- Hả.... sao sao có thể......
- Sao ? không nhớ? hay để tôi giúp cô nhớ lại nha....
Hắn tiến lại gần tôi . đưa tay vuốt nhẹ mái tóc tôi rồi từ từ cuối xuống. tôi bất động không nói được lời nào, vì sao tôi cũng không biết. chỉ biết là khi hắn đã đặt lên môi tôi một nụ hôn rất nhanh, tôi mới ngỡ ngàng thốt lên được mỗi một tiếng:
- Anh!
- Cô thấy sao? quen không?
Tôi lắc đầu
- Vậy là rõ rồi. tôi và cô chẳng có gì hết.
Tôi vừa kịp nhìn thấy trên tay hắn có dấu vết răng còn rướm máu
-Anh......- Tôi ngước lên. Gì vậy hắn dang nhìn tôi rất dịu dàng( tôi hoa mắt chăng)
- Còn không mau ra khỏi giường tôi. Ngồi đó mà giương mắt ra nhìn à.....
Chính xác tôi hoa mắt 100% rùi.
- Anh tưởng tôi thích ở đây lắm hả?
Tôi chạy nhanh vào nhà vệ sinh đóng sầm cửa lại.
- Không thích mà nửa đêm mò lên dây à!
-................
Bên ngoài hắn đang cười
Chạp 5:
Nhớ đến dấu răng trên tay hắn tôi giận mình sao mà lại vậy chứ. Hóa ra lúc tối nào phải là mơ, mình đói quá nên hoa mắt mà:
Trời ơi!- tôi tự cốc vào đầu mình- làm sao đây? Giờ mà ra đó thì... ngượng chết đi được.....
"Rầm....rầm..."
-Cô có chịu ra chưa hả?
- Từ từ tôi ra . anh làm gì mà ầm ầm lên vậy hả? Coi chừng sập cửa bây giờ.
- Cô có biết là cô ở trong đó gần 1 tiếng đồng hồ rồi không?
- Biết rồi.
- Biết rồi còn không mau ra . Tính ngủ lun trong đó hả?
-.................
-Này tôi đếm đến 3. cô mà còn không ra là tôi phá cửa vào đó.
- 1......
-2.....
-.............
-...........3...........
-...............
- Tôi phá cửa thiệt đó...... Hây......za........
*Hết cách rồi*
" Cạch" Tôi mở cửa và...... hắn thì đang lấy đà co chân định phá cửa thật
*kittttttttt*
Hắn thắng lại cấp tốc. cái chân lơ lửng trên không ....... mất đà.............. lao vào tôi và tôi bị giật lùi mấy bước.
Lại một lần nữa tôi cảm nhận được môi hắn đang chạm vào môi tôi, còn tôi thì đang bị kẹt giữa hắn và cái bức tường sau lưng.