ại, đôi bàn tay tham lam và điêu luyện cũng không ngừng nghỉ kích thích những nơi mẫn cảm trên cơ thể cô. Anh không thể dừng sự ham muốn lại, và vốn anh cũng không muốn dừng.
Hạ Chi giãy giụa một hồi cũng không tài nào thoát được cơ thể to lớn và đôi tay như hai gọng kìm của anh, cô chỉ có thể kêu lên những tiếng ú ớ vô nghĩa từ trong cổ họng. Nụ hôn cuồng nhiệt của anh làm cô nghẹt thở. Nghẹt thở nhưng lại muốn cháy lên.
Khi Nguyên cởi được chiếc cúc áo thứ hai thì Hạ Chi sực tỉnh khỏi sự mơ màng trong vòng tay mơn trớn của anh. Cô cắn mạnh vào môi anh khiến Nguyên “a” lên một tiếng rồi như từ cơn mơ sực tỉnh trở lại.
Anh dừng mọi động tác, rút bàn tay ra khỏi ngực cô, đưa đôi mắt vừa như hối hận, vừa như tự trách mình nhìn thẳng vào đôi mắt đầy nước của Hạ Chi. Một thoáng chốc, mắt anh trở nên buồn vô hạn.
Tại sao anh lại có thể làm tổn thương đến cô bằng hành động gần như là cưỡng bức này cơ chứ?
Anh thở dài, cúi xuống định hôn lên đôi mắt đẫm nước mắt của Chi, nhưng cô quay đi né tránh. Anh nặng nề nhấc người khỏi người cô, nằm ra giường, cũng không biết nói gì cho phải.
Rồi anh vòng tay sang, kiên quyết ôm lấy cô, nói:
-Anh xin lỗi… Anh sai rồi… Anh là một thằng tồi. Anh không nên làm như vậy với em.
-Em ghét anh!- Hạ Chi úp mặt vào ngực anh nức nở kêu lên.
-Ừ… anh xấu xa quá mà! Em cứ ghét anh đi.- Nguyên vỗ về cô.
Một lúc sau thì Hạ Chi đã bình tĩnh trở lại, nhưng vẫn im lặng trong mớ cảm xúc hỗn độn vùa xuất hiện trong đầu mình. Khi nhìn thấy ánh mắt buồn bã của Nguyên, cô đã tự trách mình, có lẽ không nên đối xử với anh như thế. Và cô cảm thấy không còn giận anh như mình đã tưởng.
-Hôm nay em sẽ đi đâu?
-Bác sĩ nói chiều nay đi gặp mấy người trong hội Phong Lan.- Hạ Chi đáp.
-Vậy còn sáng nay?- Nguyên lại hỏi, cũng chẳng biết hỏi điều gì khác.
-Không có việc gì…- Hạ Chi ngập ngừng.
-Sao thế?- Nguyên cúi đầu ngạc nhiên hỏi.
-Còn hỏi sao thế?- Hạ Chi hờn dỗi đáp- Vừa rồi anh làm người ta sợ chết đi được ấy.
-Ừ… Anh xin lỗi rồi mà. Vẫn còn giận à?- Nguyên hơi cười cười đáp.
-Không…- Hạ Chi càng đáp lý nhí hơn, trong đầu cô cũng xuất hiện một suy nghĩ táo bạo.
-Làm sao vậy?- Nguyên ngạc nhiên hỏi lại.
Hạ Chi đột nhiên nhổm dậy rồi trườn lên người Nguyên, nằm đè lên anh. Nguyên hoàn toàn sửng sốt vì hành động táo bạo này. Làm sao anh có thể tin được, vì cô gái nhỏ này vừa rồi còn bị anh dọa đến phát khóc cơ mà?
-Làm sao thế?- Nguyên ngẩn ra.
Hạ Chi cúi xuống nhìn thẳng vào mắt Nguyên:
-Vừa rồi anh làm em suýt chết vì nghẹt thở chứ sao. Đồ xấu xa.
Hạ Chi cúi xuống nhìn anh, vô tình để lộ ra bộ ngực đầy đặn bên trong áo sơ mi qua hai tầng cúc hớ hênh chưa kịp đóng. Mọi ham muốn vừa qua trong Nguyên vốn đã bị nước mắt của cô làm ỉu xìu trở xuống, bây giờ lại mãnh liệt bùng lên.
Nguyên mỉm cười đưa tay vít gáy cô xuống, trước khi khóa môi cô bằng một nụ hôn nồng cháy nhất, anh thì thầm:
-Thế nên bây giờ em tính cưỡng gian anh để trả thù phải không, hồ ly tinh này?
Michelia.S
Khi Nguyên và Hạ Chi đến Sakura Café thì Thiên Anh và Hương đã ngồi ở đó đợi sẵn từ bao giờ. Hai người tay trong tay mà đến, thần sắc có chút mệt mỏi nhưng ánh mắt lại lấp lánh hạnh phúc. Chiều nay mọi người có hẹn với một người bạn thân của Thanh Lâm ở hội Phong Lan. Anh ta hiện đang đi du lịch cùng công ty tại đây nên sẵn sàng hẹn gặp luôn mọi người.
Đến ngay sau đó là một thanh niên tóc vàng, trắng trẻo, trông khá thư sinh. Mỗi khi cười, anh chàng lại để lộ ra chiếc răng khểnh vô cùng duyên dáng.
Vừa đến, anh ta đã làm ngay một hành động, đó là ôm chầm lấy Hạ Chi khiến Nguyên đứng bên cạnh tức đến đỏ cả mặt.
-Anh lo quá! Tại vì không thể liên lạc được với em và anh Lâm.- Anh chàng vừa vuốt nhẹ mái tóc cô như chỗ không người.
Trong một khoảnh khắc này, tâm hồn vốn bình lặng của Hạ Chi giống như có bão tố, tự nhiên cô có cảm giác quan hệ của cô và người này hoàn toàn không bình thường. Nhưng nhìn Nguyên đang đứng lặng phía sau anh chàng này, nghĩ lại chuyện xảy ra ban sáng, cô hơi đỏ mặt vội vàng đẩy anh ta ra.
-Em sao thế?- Anh chàng ngẩn ra vẻ không hiểu.
Rồi như sực nhớ ra lời thông báo của Thiên Anh về tình trạng của cô qua email trước đó, anh chàng cười khổ giống như mình vừa làm ra một chuyện hết sức vô duyên và thất thố.
-Xin lỗi. Vì tôi quá mừng khi gặp lại cô ấy!- Anh chàng nhìn ba người phía sau như giải thích.
-Xem ra cậu rất thân với Thanh Lâm và Hạ Chi.- Thiên Anh dò hỏi.
-Chỉ thân thôi sao? Thanh Lâm coi tôi như em trai