Nó nhìn cánh cửa trước mặt - dẫn sang phòng bên thì giơ chân định bước thẳng. Mắt Nam chợt lóe sáng lên. Nhưng nó thu chân lại, quyết định bước theo hình zic zac, 2 viên gạch 1 bước. Nhóc Nam mừng hụt nhưng vẫn còn đang đắc thắng lắm. Vì nó không biết rằng đó đâu hẳn là con đường tốt nhất....
Khi còn 3 bước nữa là tới cửa, nó nhảy qua ô gạch tiếp theo để tới gần cánh cửa thì "cạch cạch", "víu víu". Hàng trăm mũi tên đầu bọc giấy từ đâu lao ra nhắm thẳng về phía nó, nó quơ lấy mẫy mũi tên làm vũ khí rồi vừa nghiêng người né vừa đỡ lại làm các mũi tên rơi xuống đất lả tả. Mỗi mũi tên rơi xuống là 1 loạt ô gạch bật lên với đầy gai nhọn. Nếu là người bước thì chỉ cần bước đến ô thứ 4 thôi sẽ không còn đường đi nữa. Nhưng nó đang đứng trên 1 trong số 18 ô theo hình zic zac, là những ô an toàn. Mỉm cười bước tiếp và xoay nắm cửa, nó tươi cười nhận ra mình đang đứng ở..... lối hành lang khi nãy. Cửa mà nó vừa mở là cửa vào của căn phòng này.
Nhóc Nam nhìn qua màn hình thấy nó đứng hóa đá và bực bội thì thích thú ngồi ôm bụng cười. Mấy chú theo dõi camera cũng bật cười nhưng vẫn phục nó thoát khỏi những cái bẫy trước đó. Hơn trăm người cậu hai mời đến thì đa số đều bị dính ngay ở vòng 1, khoảng 30% đến được vòng 2, 10% đến được vòng 3 nhưng chỉ có 1 người duy nhất bước qua được cánh cửa cuối phòng ấy...
Nhóc Nam mỉm cười ranh mãnh, chống 2 cùi tay lên bàn và đan 2 bàn tay vào nhau, lẩm bẩm:
- Đây là vòng 3. Sẽ thật đơn giản nếu anh biết cách và cũng vô cùng nan giải nếu anh làm phức tạp hóa nó lên...
Nó quay lại, đống tên khi nãy đã biến mất, những viên gạch cũng đã trở lại hiền lành như trước. Nó nhìn lại toàn bộ căn phòng trống rỗng chỉ toàn tường và gạch màu trắng, cánh cửa bên kia nằm hơi chéo so với bên này 1 chút. Thiết kế căn phòng tạo cho người ta có ảo giác sắp đến được cửa bên kia và cứ "đi thẳng", nhưng thực chất lại đang trở lại cánh cửa đã vào. Nó mỉm cười bước theo con đường zic zac khi nãy. Nhóc Nam theo dõi chăm chú hơn, miệng vẫn giữ nụ cười đắc ý.
Nó đến ô gạch làm cho tên bắn ra, không thể nhảy cóc qua ô tiếp theo được nên nó đành bước tiếp và phải tránh tên 1 lần nữa. Mấy chú nhân viên bên cạnh Nam người ôm đầu, người vỗ đùi tiếc nuối:
- Trời ơi, tiếc quá!! Cậu ta vào được tận đó rồi mà......
Chỉ riêng nó và Nam mỉm cười tin tưởng. Nó dẹp loạn xong đống tên thì không vội đi ngay mà đứng yên quan sát dưới nền nhà. Mấy chú kia thì cứ than thở:
- Cậu ta lại quay lại cửa vào cho xem...
Nam đứng bật dậy và đi ra ngoài. Bọn họ nhìn theo ngơ ngác:
- Ơ, cậu hai???
Nam không nhìn lại, vẫn bước đi:
- Những mũi tên là kim chỉ đường chính xác nhất! Chỉ cần nhớ vị trí và hướng của chúng là có thể qua cửa 1 cách đơn giản. Ta đến phòng bên cạnh chờ anh ấy.
Bọn họ quay lại nhìn thì đã thấy nó đến được trước cửa tự bao giờ. Ai cũng tròn mắt nhìn nhau.
Nó mỉm cười xoay nắm cửa thì đã thấy nhóc Nam đứng khoanh tay ở đó:
- Anh là người thứ 2, sau anh trai em vượt qua được căn phòng đó. Em làm dãy phòng này để giết thời gian. Anh có muốn thử vượt qua tất cả không?
Nó tiến lại gần, mỉm cười:
- Không.
- Tại sao? Không thú vị ư?
- Không phải. Mà là anh không muốn thử những kỉ lục đã có người hoàn thành trước. Khi nào em nghĩ ra cái mới thì hãy nói cho anh.
Nhóc cười tươi:
- OK. Còn bây giờ để bù đắp cho anh vì đã đến đây chơi cùng em, em dẫn anh đến 1 nơi.
Nó nhún vai rồi đi theo Nam đến khu nhà kính phía sau biệt thự. Nơi đây trồng đủ các loại phong lan và 1 số loài hoa lạ trông rất bắt mắt. Nó ngắm nhìn khu nhà đầy thích thú:
- Đẹp quá, nhà em trồng lâu chưa?
Nam tự hào vừa đi vừa nói:
- Là anh trai em mua rồi trồng đấy. Cũng được hơn 1 năm rồi ạ. Nơi đây rất đẹp và yên bình đúng không? Em có cảm giác được tự do khi ở đây.
Nó lướt qua 1 chậu hoa Calla, hơi dừng chân 1 chút vì dường như chậu hoa này được đặt ở vị trí đặc biệt nhất trong nhà kính và từng chiếc lá sạch sẽ như muốn nói lên chủ nhân của khu nhà chăm sóc rất đặc biệt cho nó. Có mấy bông hoa trắng đang nở xòe ra đầy lộng lẫy, quý phái, vẻ đẹp tự cường và mạnh mẽ nhưng cũng không kém phần quyến rũ. Nó chợt có cảm giác quen thuộc và yêu quý cây hoa này. Khẽ đưa tay chạm vào cánh hoa, nó ghé lại gần để hít thử mùi hương trên đó.
Nam quay lại thì thấy nó đang nhìn bông hoa với vẻ thèm thuồng như muốn bứt lắm rồi. Cậu nhóc vã mồ hôi đ