Nghĩ lại, mình có hơi nhẫn tâm quá không nhỉ? Tự nhiên vùi dập hy vọng đang nhen nhóm của bọn họ.
Nhưng thôi kệ, đó là sự thật mà, chẳng có gì sai trái khi nói ra sự thật cả. Với lại, tôi thấy vô cảm với chuyện này.
Kiwi có bạn gái hay cái quái gì đi nữa là chuyện riêng tư của anh ấy, không liên quan đến tôi. Từ giờ trở đi, không-liên-quan-đến-tôi-nữa!
Có thế chứ, phải lạnh lùng dứt khoát mới đúng phong cách của Kem.
Kiwi, từ giờ trở đi, em sẽ không quan tâm đến anh nữa. Anh là gì chứ? Là trái Kiwi xanh tươi chua chua mát mát? Tốt thôi, em sẽ bỏ anh vào máy xay và trộn anh cùng món kem vani.
Đúng lúc đang hào hứng, sung sướng vì sự thay đổi xuất sắc của mình thì tôi bỗng thấy Kiwi trong bộ đồng phục siêu cool của Isaac Newton, vai khoác chiếc túi xách da màu nâu sáng đi qua hành lang lớp học. Nhìn thấy tôi qua cửa kính trong suốt, Kiwi vui vẻ nở nụ cười rạng rỡ, rất thu hút và lịch lãm.
Trong giây lát, tất cả hệt như một thước phim quay chậm, tôi thấy mình ngừng thở và nghe được cả tiếng nhịp tim đập thình thịch.
Kem đã thất bại toàn tập.
Tại sao chứ? Tại sao cứ xuất hiện cool như vậy hả!!!
…
3h chiều. Tôi đã có mặt trước cổng nhà ông An Mạnh.
Ra mở cửa là cậu nhóc Antony. Nhìn thấy nó, tôi bỗng chẳng còn cảm giác tức giận vì nó đã đọc cuốn sổ của tôi cả.
“Chị Kem!”-Cậu bé reo lên.
“Ừ chào Antony!”
Nhìn kĩ cậu nhóc tôi mới thấy, trông nó đáng yêu nhưng không giống cậu bé 13 tuổi chút nào. Thực tế nó lớn hơn như vậy, cao hơn tôi một cái đầu, và…giống một anh chàng 17 tuổi hơn.
Antony giúp tôi dắt xe rồi đóng cổng lại.
Cậu bé dẫn tôi qua phòng khách, lên cầu thang và đi qua nhiều căn phòng mới tới nơi luyện giọng.
“Cô Thảo Vy sẽ hướng dẫn chị.”-Antony nói và khẽ mở cánh cửa căn phòng kiểu châu Âu rộng lớn.
Chợt âm thanh mềm mại của đàn piano từ bên trong phát ra, xen vào đó là giọng hát cao vút của ai đó.
“Từ từ đã Antony.”-Tôi ra hiệu cho cậu bé chưa vào vội.
Chúng tôi đứng bên mép cửa, dõi về phía trong phòng, nơi có người đang chơi piano, và cô ấy còn hát nữa.
Giọng hát trong trẻo, đầy kĩ thuật, khi hiền hòa, khi dữ dội.
Đó là một cô gái mặc váy trắng, mái tóc đỏ rực ánh lên những tia sáng lấp lánh. Cô ấy ngồi bên cây đàn piano, đôi bàn tay lướt trên những phím đàn một cách rất tự nhiên, đầy say mê.
Ôi Chúa ơi…!
Âm vực của giọng hát này…phải thuộc đến quãng 7, quãng 8.
Cô ấy hẳn là…
“Chị ấy là Mai Linh, gương mặt triển vọng mà ông em đã dày công đào tạo từ nhỏ đó chị.”
Ra là cô ấy.
Tôi sững sờ trong giây lát.
“Chị Mai Linh có giọng ba quãng tám.”-Antony thêm vào.
Và lần này thì tôi shock thật sự.
Ba quãng tám? Ôi thánh thần ơi, khủng khiếp quá.
Cô ấy hẳn sẽ rất nổi tiếng, có thể không phải hôm nay, ngày mai, nhưng chắc chắn trong một tương lai không xa.
Tôi không thể tin nổi vào mắt mình, cô bạn xinh đẹp mà tôi từng gặp trước kia, người nói với tôi rằng cô ấy là bạn gái Kiwi, có giọng hát ba quãng tám, và còn chơi piano rất thành thạo nữa.
Bỗng nhiên tôi thấy mình nhỏ bé quá đỗi…
“Ai thế này?”
Tôi cứ đứng đó đơ người ra, mãi đến khi Mai Linh phát hiện ra và lại gần.
“Chị ấy là Kem.”-Antony nhanh nhảu.
“À chị nhớ ra rồi, bạn của anh Kiwi. Thảo nào trông quen quen. Rất vui được gặp bạn!”-Mai Linh chìa tay ra bắt tay với tôi.
“Ừ ừm…mình cũng vậy.”
“Ông đã chọn chị Kem đấy chị Mai Linh!”
“Sao? Chọn gì cơ?”-Nghe Antony nói vậy, đang vui cười bỗng dưng Mai Linh nhíu mày.
“Giọng hát chính cho album mới.”
Tôi không chắc nữa, nhưng hình như lúc này đây, một tia chớp bắt đầu lóe sáng nơi đôi mắt Mai Linh và giông bão quanh đó bắt đầu nổi lên ầm ầm.
Không còn một chút thân thiện nào nữa, Mai Linh quay sang nhìn tôi hằn học, cái nhìn đầy tuyệt vọng.
“Antony…em nói sao cơ? Giọng hát chính?”-Cô ấy như bị mắc nghẹn, nói không thành lời.
“Vâng. Ông đã quyết định rồi, từ giờ chị Kem sẽ đến đây tập cùng cô Thảo Vy.”
Có gì đó không ổn. Ít nhất là từ cô gái này.
“KHÔNG ĐỜI NÀO!”-Cô ấy gắt lên, và run rẩy lùi lại phía sau.
“Chị sao vậy?”
“Không đời nào…không…”-Mai Linh bắt đầu cười rời rạc.-”Cô không thể có n