u, cưa hay không là việc của anh. Chú cứ lo cho cái thân chú đi
Quả thật nó làm tôi bất ngờ, không ngờ một tháng sau đó Thảo lại nhận lời yêu nó. Mà công nhận thằng Duy có vẻ khô khan là thế mà nhắn tin cũng ướt át ra trò. Ngày nào cũng chỉ mấy tin: “ăn cơm chưa”, “đang làm gì đó”...thôi vậy mà con Thảo ngày nào cũng mong tin nó. Thú thật trong suy nghĩ của tôi, tôi không hiểu tại sao Thảo lại nhận lời yêu của nó nhanh thế, tôi không biết như thế có vội vàng quá hay không và không hiểu cuộc tình tụi nó kéo dài được bao lâu nữa.4 đứa chúng tôi rất hay đi chơi chung với nhau, Tụi nó cũng có một tình yêu thật đẹp và tất nhiên cũng có những hiểu lầm cãi vã nhau nữa. Mỗi lần như thế tôi và N lại đứng ra làm trung gian hòa giải cho tụi nó. Tụi nó cũng thúc chúng tôi tại sao tình cảm như thế mà không nói ra chứ, nhiều khi tôi cũng không hiểu mình muốn gì nữa. Tôi không hiểu cả tôi và N có sẵn sàng đón nhận tình cảm mới này hay không.
- Uống đi, lên nè, 1..2..3..vô...vô
- Uống đi chứ D,...
- Hết ly chứ.
-...
Cái âm thanh của bàn nhậu làm tôi mệt đứt hơi, lớp 9A1 của tôi đang tập trung lại để nhậu nhẹt một buổi thật hoành tránh. Đã 4 năm kể từ ngày chia tay lớp chúng tôi mới có một buổi nhậu như thế này, bình thường thì hè với tết cũng có gặp nhau nhưng mà nhậu tới bến thì chưa. Tôi ngồi gần Diễm, cô bạn mà ngày cấp 2 tôi hết lòng theo đuổi. Quả thật nghĩ lại tôi cũng chẳng hiểu vì sao ngày xưa tôi lại yêu em đắm đuồi đến thế, em không xinh, có lẽ ngày xưa tôi yêu em bởi sức học của em. Thời cấp 3 tôi học chuyên toán còn Diễm học chuyên anh, tuy một trường nhưng ít khi nói chuyện với nhau, tôi cũng không hiểu vì sao ngày xưa tôi lại yêu em như thế vậy mà quên nhanh đến như vậy. Ngày xưa, tôi yêu Diễm nhưng không đáp lại, tôi như một kẻ si tình mộng mị, tôi cứ ngỡ em là một phần không thể thiếu trong cuộc sống của tôi. Bây giờ gặp lại Diễm đã là cô nữ sinh của đại học ngoại thương tiếng tăm của thành phố. Cái mái tóc được duỗi thẳng chứ không còn quăn tít như sợi dây đồng ngày xưa nữa, khuôn mặt cũng như thế, trên mắt em giờ lại thêm 1 cái đít chắc là do học quá đây mà. Cái thân hình của em cũng đầy đặn hơn nhiều, cái cặp mông chật nít trong cái quần jean, bộ ngực ngồn ngộn trong cái áo bó sát người. Trông Diễm bây giờ không còn giản dị đến quê mùa như ngày xưa nữa.
Mấy thằng kia cứ ép tôi uống, thực ra không phải không biết uống nhưng tôi lại không muốn mình say. Tôi phải giả vờ gục trên bàn để mấy thằng kia tha cho tôi, trong đầu tôi lúc này là hình ảnh về nụ cười dễ thương vủa N và một thân hình nóng bỏng của Diễm.
- Mày làm gì mà nằm một đống trên bàn vậy – thằng Quang có chút hơn men hỏi tôi
- Mệt quá rồi – tôi giả vờ với giọng say xỉn
- Thế chút ai đưa mày về
- Yên tâm đi, tao tự về được
- Có không đó bố, về nỗi không tao nói mấy đứa đưa về
- Mày yên tâm đi, cứ lo cho mày đi đã
- Thôi để đó chút tui đưa ông D về - Diễm xen vào
- Oh, thế hồi nãy bà đi bằng cái gì đến đây – thằng Quang hỏi con Diễm
- Hồi nãy con bạn trong phòng nó chở tui xuống, lát nữa tui chở thằng D về rồi gọi điện con bạn lên chở về
- Uh, thế cũng được.
- Không cần đâu, để tao tự về được - tôi xen vào
- Mày chưa xỉn hả, thế uống tiếp nhé...
Ngồi phía sau lưng Diễm tôi cảm nhận mùi hương toát ra từ người Diễm, một mùi hương làm tôi bị kích thích tột cùng. Tôi giả vờ say và dựa hẳn vào lưng Diễm để cảm nhận mùi hương của người con gái.
- Đã yếu mà đòi ra gió, uống không được mà ráng – Diễm trêu tôi
- Có gì đâu mà xỉn chứ
-...
Chúng tôi nói chuyện với nhau suốt trên đường đi, hỏi thăm nhau, ôn lại những kỉ niệm của lớp và của riêng hai chúng tôi. Trong đầu tôi lúc này là tưởng tượng ra hình ảnh trần truồng của Diễm, được ôm Diễm trong vòng tay. Đang nói chuyện thì tôi nhận được tin nhắn của thằng Duy, nó bảo tối nay ở nhà cậu không về.
- Đấy đến nhà rồi đấy, dắt xe vào rồi ngủ một giấc đi – Diễm nói với tôi
- Khoan đã. D có một chuyện muốn nói – tôi nhìn thẳng vào mắt Diễm, tim tôi đạp thình thịch vì thêm một lần nữa tôi sắp nói dối
- Chuyện gì chứ, nói tui nghe thử - hình như Diễm cũng rất hồi hộp.
Tôi nắm bàn tay trắng nõn nà của Diễm, cái bàn tay mà cách đây 4 năm tôi đã nắm và đã bị cự tuyệt. Nhưng lần này Diễm lại để yên trong bàn tay của tôi
- Thật ra...thật ra cái tình cảm ấy 4 năm rồi vẫn không thể chấm dứt, D chưa thể quên Diễm, không thể và chưa bao giờ nghĩ tới chuyện đó. D nói ở đây không mong Diễm chấp nhận mà chỉ mong Diễm hiểu tình cảm của D mà thôi.
- D nói thật