“Bình tĩnh nào chị Mai Linh!”-Antony chạy lại gần và ngay lập tức bị Mai Linh hất phăng ra.
“Các người đang chơi trò gì vậy? Đang đùa tôi có đúng không?”
Tôi sợ hãi không dám nói câu nào, co mình lại nơi cánh cửa.
Như hiểu ra điều gì, Antony bèn đứng đó yên lặng.
“Đi, đi với tôi.”-Mai Linh giận dữ kéo lấy tay tôi lôi ra khỏi phòng.
“Đi đâu cơ?”-Tôi cố gỡ bàn tay cô ấy ra, nhưng bất lực.
“Làm rõ cái chuyện chết tiệt này. Tôi không tin người được chọn lại là cô. Không đời nào cô hiểu không?”-Mai Linh hét lên.
“Mình…”
“Tôi sẽ đưa cô đến bệnh viện ông đang nằm và hỏi rõ xem rốt cuộc là thế nào! Ông đã nhầm lẫn rồi! Người đó phải là tôi, bài hát đó là dành cho tôi! Tôi đã chờ nó quá lâu, quá lâu rồi cô biết không?”
“Bỏ chị ấy ra Mai Linh!”-Antony chạy theo.
Cô ấy rõ ràng không nghe thấy gì, sự bực bội và giận dữ của Mai Linh trút hết lên cổ tay tôi, nó khiến tôi đau.
“Bỏ tay Ice-cream ra.”
Bỗng một giọng nói lạnh lùng quen thuộc cất lên từ phía sau. Cùng lúc là bàn tay anh ấy nắm lấy tay tôi kéo lại.
Rất mạnh mẽ, rất ấm áp…
“Để yên đi Kiwi! Em cần phải biết chuyện gì đang xảy ra!”-Mai Linh nức nở quay lại, và cảm xúc mãnh liệt của cô ấy cuối cùng đã trào ra bằng những giọt nước mắt.
Cùng lúc Mai Linh buông tay, Kiwi vội kéo tôi nép sát về phía anh ấy.
“Anh xin lỗi. Nhưng ông quyết định rồi, Mai Linh. Không ai thay đổi được ông đâu.”
“Quyết định? Từ khi nào? Tại sao em lại không biết?”
“Từ hôm qua.”-Kiwi bình thản đáp lại.
Khác với thái độ giận dữ khi trước, lần này thì Mai Linh ôm mặt khóc nấc lên thành từng tiếng trước mặt tất cả chúng tôi. Hẳn cô ấy buồn và thất vọng lắm.
Không hiểu sao, tôi bỗng thấy mình có lỗi, mình thật là xấu xa. Xét về mọi khía cạnh, về ngoại hình, giọng hát, kĩ thuật, cô ấy hơn tôi hoàn toàn. Vậy tại sao không chọn cô ấy?
Trong bộ váy trắng, trông cô ấy càng thêm yếu đuối và mỏng manh. Đột nhiên, Kiwi khẽ buông tay tôi ra, bước lại gần Mai Linh.
“Đừng khóc nữa, Mai Linh.”-Rồi Kiwi cúi xuống lấy tay gạt những giọt nước mắt đang lăn trên gương mặt xinh đẹp kia.
Không chần chừ gì, cô ấy ôm chầm Kiwi, thật chặt.
Một thoáng sững sờ, nhưng rồi Kiwi cũng vòng tay ôm lại.
“Anh có hiểu cảm giác của em lúc này không?”-Cô ấy thì thầm trong tiếng nấc và vùi mình vào bờ vai ấm áp của Kiwi.
“Anh hiểu.”-Kiwi thở dài.
Tất cả những việc này…đang diễn ra trước mắt tôi. Rất thật, rất sống động.
Phải rồi, Mai Linh là bạn gái của anh ấy mà, chuyện này thật quá đỗi bình thường. Vả lại, tôi cũng đâu có tình cảm gì với Kiwi đâu.
Nhưng sao…lại đau thế này nhỉ…?
Cảm giác như…có ai đang bóp chặt lấy trái tim mình vậy.
Ước sao mình có thể biến mất khỏi nơi đây.
Có một điều kì lạ là, mặc dù muốn vậy, mặc dù có thể bỏ chạy, nhưng tôi lại không hề nhúc nhích. Cứ đứng đó hệt như bức tượng đá vô hình. Đối diện với tất cả.
“Để anh đưa em về.”-Kiwi lên tiếng, phá vỡ bầu không khí âm u đang bay lơ lửng trên đầu tôi.
“Ừm.”-Mai Linh ngoan ngoãn đáp lại.
“Ice-cream, chút nữa giáo viên thanh nhạc sẽ đến, em ở đây chờ nhé.”-Kiwi vừa dìu Mai Linh xuống cầu thang, vừa nói vọng lại.
Tất nhiên, tôi chẳng hề có ý niệm nào về việc anh ấy vừa nói những cái gì.
Tất cả những gì tôi biết, đó là anh ấy đã buông tay tôi ra để đến với Mai Linh-nàng thiên nga trắng xinh đẹp, bỏ tôi lại nơi đây cùng nỗi buồn vô tận.
Thế này đã đủ đau lòng lắm rồi.
Thêm nữa, trước khi rời khỏi đây, Mai Linh đã tặng cho tôi ánh nhìn mà mãi sau này tôi vẫn không thể nào quên được.
Sóng gió sắp nổi dậy từ đây, tôi biết.
***
Một lát sau, chuyên gia thanh nhạc của tôi đã đến. Nghe Antony nói, Mai Linh là học trò cưng của cô ấy, mà không chỉ vậy, cô Thảo Vy còn là cô có họ hàng xa với Mai Linh nữa.
Cô ấy có cái tên rất đẹp, rất nhã nhặn, rất mĩ miều. Thế nhưng lần đầu tiên tiếp xúc, tôi đã thầm gào thét bên trong tâm can mình rằng, giáo viên khủng khiếp nhất, ghê gớm nhất mà tôi đã từng gặp trong cuộc đời chính là đây!
Bạn đã từng đọc Matilda-cô bé nghịch ngợm của Roald Dalh chưa?
Và bạn còn nhớ nhân vật cô hiệu trưởng khổng lồ hung dữ Trunchbull