- ... Lúc trước Arron vì không muốn cậu đau khổ nên đã âm thầm ra đi, bây giờ cậu vì không muốn WZ đau khổ nên dựng lên màn kịch này, có nghịch lí quá không
Bầu không gian dường như chỉ còn lại tiếng gió rít cùng những đợt sóng vỗ, nó hoàn toàn im lặng trước câu nói của Hu Ge .. hớp một ngụm cafe rồi nó chợt mĩm cười
- GG này .. tớ có một câu hỏi
- ................??!
- Lúc trước tớ đã từng bảo cậu hãy giữ tớ lại khi tớ quyết định ra nước ngoài du học .. nhưng cậu đã không giữ tớ lại, nhưng tớ cũng không hối hận vì tớ yêu cậu, và bây giờ tớ vẫn yêu cậu .. cậu có thể cho tớ một cơ hội .. dù kết thúc sẽ là thế nào thì tớ vẫn không hối hận
Hớp cafe như nghẹn lại nơi cổ họng nó, nó buông lơi ly cafe .. một bàn tay luồng vào mái tóc nó kéo gương mặt nó và đặt lên nó một nụ hôn mãnh liệt .. mọi thứ mọi thứ đều được hắn chứng kiến đôi mắt rưng rưng, trái tim đau buốt
- Dừng lại đi –nó đẩy mạnh cậu ra rồi đứng bật dậy trên đôi chân loạn choạn
- Đồ khốn –từ phía sau nó hắn lao tới đấm thật mạnh vào Hu Ge khiến cậu ngã lăn với cái miệng đầy máu
Chưa dừng lại ở đó hắn típ tục nhào đến đấm liên tiếp vào Hu Ge nhưng mọi nổ lực đều bị GG chặn lại
Bốp .. 1 cái tát thật mạnh trên gương mặt hắn trước sự ngỡ ngàng của Hu Ge. Mắt nó long lên những giọt nước mắt trong tức giận, đầu nó đau buốt, mắt nó nhòa đi, bước chân không vững, nó cảm thấy khó thở .. những tiếng sóng vỗ cũng dần nhỏ đi, nhỏ đi và tắt dần trong tai nó, mắt nó nhắm lại và tất cả đều là một màu đen .. nó ngã xuống.Cạch .. cánh cửa phòng cấp cứu mở ra, thấy thế cả 2 đứng bật dậy
- Cô ấy sao rồi bác sĩ
Sau câu đồng thanh 2 người quay ra nhìn nhau kì địch, chẳng nói gì rồi hắn đẩy cửa bước vào thăm nó
- Bác sĩ, tôi có chuyện muốn nói với bác sĩ
. . .
Cạch .. cánh cửa nơi nó đang nằm bên trong một lần nữa lại mở ra
- Bác sĩ nói thế nào? –giọng hắn gấp rút
- Chỉ là thiếu máy nên dẫn đến suy nhược cơ thế, ăn đầy đủ nghỉ ngơi nhiều hơn là được
Nghe cậu nói thế hắn bổng nhẹ nhõm đi hẳn. Nắm lấy bàn tay nó xoa xoa một cách đau xót
- Đồ ngốc, nếu mệt thì phải biết lên tiếng chứ? Tại sao cứ phải một mình chịu đựng
Cậu đứng phía sau nhìn vào gương mặt tái nhợt đang chìm sâu vào cơn mê, như một cái gì đó len lõi sâu trong tâm trí hắn, như một lời tiễn biệt nhưng khó có thể nói ra, nhưng một tiếng yêu mãi mãi không thể nói thành lời
Cạch .. cánh cửa lại một lần nữa mở ra rồi đóng vào, trong hành lang của bệnh viện, dưới những màn đêm và những bóng đèn soi sang con đường của cậu, có phải đèn nơi đây lúc nào cũng vậy? vẫn là màu trắng nhưng sao lại tạo cảm giác u tối đến thế khiến cho người ta thật sự sợ nơi này? Cứ phải như mọi thứ đều kết thúc tại nơi đây...
…………………………………………Yeugiaitri.Mobi…………….
- Lần trước chúng ta đi chơi không được vui, lần này sẽ đi đến một nơi khác, chỉ 2 chúng ta
- Cái gì? Sức khỏe em không tốt mà lại còn muốn đi –hắn đang đọc say mê cuốn sách thì liền phải bỏ dở
- Mặc kệ, lần này nhất định phải đi
Nó kéo tay hắn sóc dậy nét mặt hết sức nài nỉ “Thời gian sắp hết rồi, nếu không đi thì sẽ chẳng còn cơ hội nữa đâu”
- Nhưng phải chờ khi em khỏe lại mới được –hắn vẫn kiên quyết bảo vệ sức khỏe cho nó
- Mặc kệ, hôm nay kéo không được anh đi thì em không dừng –nó nắm 2 tay hắn lê đi nhưng chẳng nhích được bao nhiêu mà cứ xoay vòng vòng quanh căn phòng
Dường như sức của nó không còn được như trước, tim nó đập không nhanh, rất chậm nhưng lại rất mạnh .. từng nhịp đạp mạnh đến nổi khiến cho não của nó cũng đập theo liên hồi .. nó ngồi phịch xuống cố không tỏ ra đau đớn qua những nhịp thở được khống chế đều đặn. Biết không thể sức lực với hắn được nên nó đổi chiến thuật “nước mắt cá sấu”
Mặt nó mếu lại, híp tít đi chẳng thấy con mắt đâu
- Ô ô ô .. WZ ngốc, WZ thúi, đồ ích kỉ .. không đi thì ta đi một mình .. Ô ô –nó dùng dằn đứng dậy bỏ đi
- Này khoan –hắn nắm cổ tay nó kéo nó ngã nhào vào lòng hắn, tựa đầu nó vào ngực hắn, hắn siết chặt lấy đầu nó xoa xoa lên mớ tóc nó như đang dỗ một đứa con nít - Nếu em hứa phải uống thuốc đầy đủ, khi mệt thì phải nói, ăn uống đầy đủ, nghỉ ngơi…..