ìn nhau, cậu mong nó giúp đỡ bằng ánh mắt khẩn thiết, nó không phản ứng gì cả, quay lại nhìn kĩ người ấy từ đầu đến chân.
Gương mặt khá là nam nhi, nhưng lại sơn móng tay, móng chân chỉ có điều không được đẹp cho lắm, áo hoa và một chiếc quần hồng, hix, trông cứ sợ sợ thế nào ấy, lấy lại bình tĩnh, nó nói đỡ giúp Nguyên Khang.
_Bắt cá hai tay sao được hả anh, em là bạn gái anh ấy đấy.- Yun nhà ta cũng lém lỉnh lắm ấy chứ.
Người ấy đơ ra, Nguyên Khang thầm mỉm cười.
_Huhu, sao anh nỡ phụ em mà đi theo con nhỏ này chứ, nó thì có gì hơn em, anh đã hứa hẹn với em biết bao nhiêu mà.
Đến đây thì Yun bắt đầu nghi ngờ chàng ta có dấu hiệu thần kinh không bình thường rồi.
_Anh ơi, sao lại ra thế này vậy?- nó đứng sát Nguyên Khang nói nhỏ.
_Anh đâu có biết, em tìm cách giúp anh với!- Nguyên Khang thầm thì, cậu cũng chẳng dám nói lớn.
_Nè, anh gì đó ơi, anh bình tĩnh lại cái nào, sao anh cứ bù lu bù loa lên như vậy.
_Anh cái gì mà anh, cùng phận con gái với nhau, cô và tôi cũng cùng cảnh ngộ mà thôi, hức hức.
Đột nhiên lúc đó có hai người trung niên, một nam một nữ hớt hải chạy đến, mặt căng thẳng lo lắng bỗng chốc giãn ra mừng rỡ, gấp gáp…túm lấy người kia, người phụ nữ bỗng khóc nức nở.
_Con ơi, sao con lại chạy lung tung như vậy chứ, con mà đi lạc mẹ biết làm sao mà tìm con đây hả?!
_Con có đi đâu đâu mẹ.- người kia cũng giọt ngắn giọt dài.
Trong cảnh hội ngộ tay bắt mặt mừng, nước mắt đầm đìa của gia đình họ, Yun, Nguyên Khang và mọi người được thể ngớ ra, đã nghi rồi mà, người đàn ông nhanh chóng phân giải.
_Cô cậu cho tôi xin lỗi, con tôi nó có vấn đề về thần kinh nên ăn nói có chút khác thường, mong hai người thông cảm cho, lúc nãy nó chạy đi làm tôi tìm mãi, thành thật xin lỗi.- trên trán ông những nếp nhăn xô vào nhau, chắc cũng gian nan quá nhiều.
_À, không sao đâu bác đừng lo.- Nguyên Khang ôn hoà.
_Cảm ơn cậu, tôi xin phép.- nói rồi ông đưa hai người đi.
Mọi người xung quanh chăm chú quan sát, xì xầm to nhỏ vài điều rồi lại tiếp tục ngày vui của họ, nhịp sống vẫn ồn ào náo nhiệt.
Sang khu trò chơi, Nguyên Khang vừa đi vừa cười làm Yun không khỏi thắc mắc.
_Nguyên Khang, anh làm sao vậy ?!
_À, anh đâu có sao, chỉ thấy hơi vui vì chuyện khi nãy, còn em thế nào, hôm nay em vui không ?
_Hôm nay em vui lắm, mà anh đừng nói anh vui vì cái người đó nha!- Yun nheo mắt ra vẻ nghi ngờ, tự nhiên nó thấy hơi mệt.
Cậu sao lại vui vì người đó được, cậu vui vì Yun xưng là bạn gái cậu kia, tình cảm bấy lâu nay cậu ấp ủ nhân cơ hội mà bùng lên rạo rực, cậu không định sẽ nói ra với Yun, cậu muốn bản thân sẽ âm thầm làm nó vui và hạnh phúc.
Nhưng ngay lúc này cậu muốn đưa tay nắm lấy một điều mới hơn, có thể đó là hạnh phúc, cậu muốn thử một lần xem ý Yun thế nào, một lời ngỏ có thể không?
Yun đang đi trước cậu vài bước, nhìn Yun từ phía sau cậu lại càng muốn ôm Yun thật chặt, để đôi vai mỏng manh của em có nơi nương tựa, Yun à, dù có thế nào anh vẫn sẽ ở bên em nhé!
Cậu bước nhanh hơn, chờ đợi một điều.
_Yun này, anh vui vì em nói em là bạn gái anh đấy, anh thực sự mong như thế, anh có thể luôn ở bên cạnh em, không bao giờ để em một mình, anh sẽ là một chốn bình yên cho em được không?!- cậu nói dịu dàng, từng câu chữ là rất nhiều hy vọng, yêu thương.
Nó bỗng thấy khó xử, ở bên anh nó luôn vui, anh luôn quan tâm, chăm sóc nó, ừ thì nó cũng có với anh một thứ tình cảm nhưng dường như đó không phải là tình yêu, hoặc là chưa đủ để yêu, nó ấp úng cả trong suy nghĩ, thật khó để trả lời, trong tim nó mỗi người có một vị trí riêng và khó mà thay đổi, người nó yêu là ai nó cũng chẳng rõ.
_Anh à, em tham lam lắm, yêu thương cho em chẳng bao giờ là đủ đâu anh!- nó cười hiền nhìn cậu, nụ cười chân thành và tuyệt dịu.
Cậu hiểu đó là một sự từ chối nhưng cậu chẳng thấy buồn hay đau khổ, vì nụ cười ấy xoa dịu tất cả, cậu yêu và muốn được yêu là cũng vì muốn bảo vệ nụ cười cho người con gái ấy, như đã nói, dù trong hoàn cảnh nào cậu cũng vẫn sẽ yêu, mong một cơ hội bên em dù là mong manh nhất.
Tình yêu đôi khi quá mong manh nhưng đôi khi lại mênh mông hơn tất cả, nó khiến con người bằng lòng hy sinh tất cả chỉ đổi lại một nụ cười.
_Anh biết em tham lam mà Yun ngốc.- cậu xoa đầu nó, rồi quàng vai nó bước đi.
Cái quàng vai của cậu chạm vào vết thương làm ó “á” lên một tiếng.