chúng ta đã ngồi nghỉ cả thế kỉ rồi ấy chứ thưa quý cô-tôi nghĩ thầm rồi bất đắc dĩ lại gần.
“Vậy hai cô trò học tiếp đi nha, để tôi ra ngoài kẻo lại làm phiền đến việc học của cháu Kem!”-Rồi chú An Thông từ tốn ra khỏi phòng và đóng cánh cửa nặng trịch lại.
Okay, giờ thì tôi cũng bắt đầu được học âm nhạc rồi.
Cô Thảo Vy nhìn thấy bộ dáng lóng nga lóng ngóng của tôi, liền bật cười đầy mỉa mai.
Tôi đã nói rồi mà, hẳn là cô ấy ghét tôi lắm.
Nhưng chuyện này cũng bình thường thôi. Ai mà chẳng bị ghét, đến Lady Gaga đình đám còn có cả đống người anti nữa là. Với lại, ở trường tôi bị hội Gigi ghét nên cũng quen rồi.
Trong lúc đang mải mê suy nghĩ thì cô Thảo Vy cũng đã dạo được một đoạn nhạc.
Tôi vẫn cứ đứng đó hồn nhiên không hiểu gì.
Rồi cô ấy lại đánh lại đoạn nhạc ấy thêm một lần nữa.
???
Phừng phừng phừng!
Cô Thảo Vy tức giận dùng hai bàn tay đập lên các phím đàn đầy cáu kỉnh.
“Sao còn đứng trơ ra đó!”
“Gì…gì cơ ạ?”
Thật không công bằng! Tôi những tưởng mình sẽ được học cái gì đó về kĩ thuật lấy hơi, làm ấm giọng, dội âm, xử lý ngôn ngữ,…như những gì tôi thấy trên TV.
“Hát theo những nốt tôi đang đánh. Nào làm lại, lalalalala…”
À, ra vậy. Tôi đã thấy cái này trong chương trình ca nhạc thiếu nhi Đồ Rê Mí.
Và rồi tôi chăm chú lắng nghe từng đoạn nhạc dạo, tập trung hát lại thật chuẩn xác.
Nhưng có vẻ như cô Thảo Vy đang đánh đố tôi thì phải. Ban đầu thì là một đoạn ngắn thôi, nhưng càng về sau càng dài và phức tạp hơn. Tôi bắt đầu loạn cả lên và không thể hát lại chuẩn xác như lúc đầu được.
“Ôi trời ơi! Em đang hát cái gì vậy? Đã học qua thanh nhạc chưa đó hả?”-Cô ấy lại tiếp tục bực bội quát lên.
“Em chưa từng, thưa cô.”-Tôi bình thản đáp lại.
“Thật là hoang dã. Em khiến tôi phát ngán đến tận cổ rồi đấy! Em biết Mai Linh chứ? Con bé mới tuyệt vời làm sao! Nó luôn làm tốt tất cả mọi thứ! Em hãy cố gắng mà học hỏi bạn!”-Cô ấy nói với vẻ khinh bỉ.
Mai Linh ư? Đem tôi ra so sánh với cô ấy nữa? Tôi thừa biết mình kém cỏi mà…
Không được! Sao mình lại có suy nghĩ nhu nhược ấy nhỉ? Mình không phải là đứa dễ khuất phục! Hoàn toàn không phải! Gì chứ, có mỗi chút khó khăn không đáng kể mà đã nản lòng rồi. Mình đã hứa không để cho ông An Mạnh phải thất vọng mà?
Phải rồi, mình sẽ làm được. Mình phải làm được, mình nhất định sẽ làm được!
Nghĩ vậy, tôi nhắm chặt mắt lại. Thần kinh căng ra hết cỡ, tất cả sự tập trung và năng lượng dồn vào hết hai đôi tai. Tôi chăm chú nghe một cách hết sức kĩ càng, lưu lại chúng trong bộ não, và rồi mở mắt ra, cố gắng hát lại thật chuẩn xác.
Một lần, hai lần, rồi ba lần. Đoạn về sau càng phức tạp thì tôi càng tập trung nhiều hơn. Và…diệu kì thay, tôi đã làm được!
Hạ Kem-rốt cuộc đã làm được!!!
Phải nói rằng, lúc đầu việc này có hơi khó, nhưng giờ đây tôi đã có thể tự tin xướng lại đúng những nốt cô Thảo Vy đánh. Tuy nhiên, mọi sự cố gắng vẫn chưa thể khiến quý cô khó tính hài lòng, và cô ấy bắt tôi lặp đi lặp lại nhiều lần đến khi cổ họng bắt đầu khô rát.
Thử thách. Đúng. Đây là thử thách đầu tiên dành cho mình đấy. Tôi tự nhủ. Vì thế tôi sẽ không bỏ cuộc đâu.
“Thưa cô, em có thể uống một chút nước được không ạ?”-Tôi ngừng hát và rụt rè hỏi.
“Haiz, thôi nghỉ luôn đi. Tôi cũng không có hứng thú với em nữa.”-Cô Thảo Vy ngán ngẩm đóng lại nắp đàn và thu dọn bản nhạc trên giá.
“À, này.”-Bà ta thêm vào, rồi vứt phịch một quyển sách trước mặt tôi rồi gõ gõ ngón tay thô kệch lên bìa sách.-”Tài liệu luyện thanh nhạc. Cầm về mà tự nghiên cứu, tôi không dạy ở đây đâu.”
“Sao ạ? Tài liệu luyện thanh nhạc?”-Tôi vội đón lấy quyển sách có bìa màu nâu và thắc mắc.
“Ừm. Khá dày đấy. Cố mà đọc đi.”
“Nhưng…làm sao em có thể hiểu được ạ? Cô có thể giảng cho em được không?”
“Hiểu hay không là việc của em. Đừng có hỏi lằng nhằng nữa, tôi không có thời gian để giảng những thứ cơ bản đó cho em đâu.”-Nói rồi bà ta đứng dậy, mặc áo khoác và đeo cái túi xách thổ cẩm kệch cỡm của mình lên vai, nhanh chóng biến mất khỏi phòng tập nhạc.
“Thưa cô…nhưng…”-Tôi nói với theo, nhưng vô ích.
Sao lại có một giáo viên vô trách nhiệm như vậy nhỉ? Tự nhiên quẳng ch