.D...D đây mà – tôi ngập ngừng
- Vậy à, thôi tui cúp máy đây chẳng có gì để nói cả
- Khoan đã, cho D một ít thời gian thôi, dạo này sức khỏe của Diễm sao rồi
- Bình thường, mà có liên quan đến D hay không
- Có...có...mà..mà...hỏi thật nhé, chả nhẽ những gì Phượng nói là sự thật à
Một khoảng im lặng đến lặng người.
-------------------------
Bạn đang đọc truyện tại wapsite www.Yeugiaitri.Mobi. Chúc bạn có những giây phút vui vẻ.
www.Yeugiaitri.Mobi – Wapsite giải trí miễn phí đích thực trên di động...!
-------------------------
Tôi xin được tiếp tục câu chuyện của mình với Diễm...
Tôi tìm mọi cách liên lạc với Diễm để hi vọng biết rõ mọi chuyện, trong suy nghĩ của tôi chỉ có cách loại bỏ đứa bé tôi mới mong có cuộc sống bình yên được. Hình ảnh đó cứ ám ảnh lấy tôi, lúc ăn lúc ngủ, tôi không dám giao tiếp với mọi người bởi tôi sợ một ai đó biết được sự thật. Trong con mắt của ba mẹ tôi và của mọi người hàng xóm thì tôi làm chàng thanh niên ngoan ngoãn lễ phép và có phần hơi thơ dại nữa, mẹ tôi lo tôi bước vô mảnh đất này bị nhiễm những tật xấu chứ có mơ bà cũng không nghĩ chuyện động trời này xảy ra nữa...
- Alo, ai vậy – tôi lấy một số lạ gọi cho Diễm
- D..D...D đây mà – tôi ngập ngừng
- Vậy à, thôi tui cúp máy đây chẳng có gì để nói cả
- Khoan đã, cho D một ít thời gian thôi, dạo này sức khỏe của Diễm sao rồi
- Bình thường, mà có liên quan đến D hay không
- Có...có...mà..mà...hỏi thật nhé, chả nhẽ những gì Phượng nói là sự thật à
Một khoảng im lặng đến lặng người, cái lúc ấy tim tôi như muốn thót ra khỏi g ngực, tôi nghe từng tiếng đập thình thịch trong ngực mình, mồ hồi túa ra. Con người tôi lúc đó như một cái xác không hồn không thể suy nghĩ được gì. Tiếng thở dài của Diễm và tiếng “uh” lí nhí làm cho con tim tôi hoang mang cực độ. Tôi đánh rơi điện thoại mà sân mà ko hề hay biết, nước mắt không ngừng chảy, tay chân run cầm cập không thể đứng vũng, một luồng khí lạnh chạy dọc theo sóng lưng. Là tôi đã làm điều đó với Diễm hay sao, để mang lại hậu quả nặng nề này hay sao. Trong thời gian ấy tôi luôn gắt gỏng với mọi người kể cả với N với Duy, tôi ko đủ can đảm để kể ai nghe bất cứ câu chuyện này tôi sợ N sẽ rời xa tôi, mọi người sẽ khinh ghét tôi. Cách giải thoát cho tôi lúc này là không thể để sinh linh ấy tồn tại được, trong thâm tâm tôi nghĩ rằng bản thân Diễm cũng ko mong muốn cái sinh linh ấy phá vỡ tất cả hạnh phúc, học tập, công danh mà cô ấy đang theo đuổi được càng đặt biệt cái sinh linh ấy lại mang giọt máu của thằng sở khanh như tôi. Tôi gặp Phượng, tôi không dám nhìn thẳng vào đôi mắt phượng, có lẽ người bạn thân nhất của mình như thế phượng cũng buồn lắm rồi, tôi gặp phượng với hi vọng khuyên Diễm bỏ đi đứa bé ấy. Phượng nhìn tôi với ánh mắt căm giận khinh bỉ, tôi ko có quyền gì trách phượng:
- Phượng, tui năn nỉ đừng nói cho ai biết mà, đặt biệt là N mà. Khuyên Diễm bỏ cái thai ấy đi được ko?
- {Phượng hắt li nước vào mặt tôi} D, tôi không ngờ ông lại đê tiện và xấu xa đến như thế, con Diễm như thế này do ai, từ trước tui luôn nể ông nhưng giờ tôi mới thấy con người ông. Đến như thế này mà ông vẫn chỉ nghĩ đến cho riêng mình thôi hay sao. Ông sợ N bỏ ông chứ gì, còn con Diễm thì sao, ông có nghĩ đến ko...
- Tui xin bà mà
- Nói cho ông biết nhé, con Diễm ko bỏ nó đâu, nó quyết định rồi đó, sẽ ko có tên người cha. Ông yên tâm mà hưởng hạnh phúc bên người con gái xinh đẹp của ông rồi chứ
- Tui xin bà hãy khuyên nó mà, tui không muốn mang tội với ai cả
- Ông ko biết rồi, thực ra con Diễm bị bệnh thành tử cung mỏng (tôi chỉ nhớ đại khái như thế) nên rất khó có thai và nó không thể từ bỏ cơ hội này được, ông làm sao thì làm. Chào ông
- Phượng...phượng...
Bản thân tôi lúc này đang căng thẳng cực độ, đã có lúc tôi định thuê người gây tai nạn để phả bỏ cái thai của Diễm, nhưng dường như ông trời một lần nữa bất công với Diễm khi cái thai ấy không thể phát triển được (thực ra khi nghe tin này tôi như người chết đuối vớ được phao). Tôi cảm thấy mình thật nhẫn tâm với Diễm nhưng khi đó tôi không thể làm điều gì khác được.
Lại nói về tình cảm tôi với N...sau mọi chuyện đến với tôi thì tôi lại cảm thấy cần N. để chia sẻ mọi chuyện còn N. thì nhận ra 1 điều mờ ám gì đó mà trong thời gian qua tôi thường xuyên nói dối cô ấy. Đến lúc này tôi mới thấy nguy cơ mất em ngay trước mắt, lần đầu tiên tôi sợ đánh mất e, lần đầu tiên tôi thấy tôi cần e thật sự trong cuộc sống của mình, cái cảm giác này mà chưa khi nào tôi có được. Qua bao nhiêu biến cố tôi mớ