hiệu thằng bạn thân nhất của anh cho em.
Bản thân Hạ Chi lúc này cũng không nhấc chân lên nổi. Cô nhìn Nguyên, anh cũng không rời khỏi ánh mắt của cô, cả hai như tìm thấy trong mắt người kia sự đau đớn không thể nói thành lời.
-Vincent, chuyện này không đùa.- Nguyên nghiêm túc nói với bạn- Mày nói tao nghe, từ khi nào cô ấy là vợ chưa cưới của mày.
-Có gì không đúng sao?- Trung ngơ ngơ không hiểu
Nguyên nhìn vẻ mặt vô tội của thằng bạn mà chỉ muốn đấm cho nó một cái. Anh nói tiếp:
-Mày đứng yên ở đây. Đứng yên đây cho tao. Rồi tao sẽ quay lại nói chuyện với mày.
Nói rồi anh rảo bước về phía Chi. Anh nhìn vẻ thất thần của cô, rõ ràng cô cũng đang phải chịu sự đả kích không thua kém gì anh.
-Không sao đâu em.- Anh vỗ nhẹ lên vai cô.
-Tại sao lại như thế?- Hạ Chi ngẩng đầu nhìn anh, giọng run run, gương mặt thì tái mét.
-Không sao đâu mà.- Anh trấn an cô, cũng là cố làm cho mình cảm thấy khá hơn.- Em về phòng ngủ một giấc đi. Anh sẽ về anh. Anh sẽ ôm em ngủ.
-Anh về ngay đấy, nhé!
-Được rồi. Về đi. Đừng lo gì cả. Dù em có là vợ người ta thì anh cũng cướp em về bên anh. Nó là bạn của anh, nó sẽ hiểu nếu anh giải thích.
Hạ Chi gật gật đầu như một phản ứng không điều kiện rồi lê bước về phía thang máy, cũng không đủ dũng cảm để nhìn vào Vincent như lúc đầu nữa.
Một lúc sau, Vincent ngồi đối diện với Nguyên tại café Melody ngay phía sau Paradise, trả lời rành rọt từng câu hỏi của Nguyên một cách vô cùng kiên nhẫn, y như những gì đã nói với Hạ Chi.
-Mày làm sao quen Hạ Chi trong khi mày chỉ về trước tao có ba tháng?- Nguyên hỏi.
-Anh Lâm và bà chị tao là bạn học Đại học nên bả giới thiệu bọn tao với nhau thôi.
-Chỉ ba tháng mà có thể làm quen và đính hôn sao?
-Tình yêu sét đánh mà. Mày không tin tao hả Nguyên? Tao cũng không biết tại sao vừa thấy cô ấy là tao đã không thể dứt ra được rồi.- Trung nhăn nhó.
-Không ai biết chuyện này. Tất cả những đứa chơi cùng tao và mày, kể cả đứa bạn thân nhất của mày là tao cũng chưa từng nghe mày nói.
-Tao quá mê mẩn cô ấy, còn có thời gian mà đi báo cáo với tụi mày sao? Còn chưa kịp báo cáo thì anh em cô ấy đột nhiên biến mất. Chẳng lẽ tao lại đi báo tao có một cô vợ chưa cưới và cô ấy đang mất tích.
-Vậy sao bây giờ mày mới đi tìm cô ấy trong khi cô ấy mất tích đã được gần bốn tháng? Và làm sao mày tìm được tới đây?
-Không phải bây giờ mới đi tìm, mà là bây giờ mới tìm ra. Cũng không đúng, nói đúng ra là bà chị gái của tao tìm được, bà ấy quen biết nhiều, cũng mãi mới tìm ra được cô ấy. Bà ấy cho tao địa chỉ trung tâm nghiên cứu sinh quyển. Vậy đã được chưa? Giờ đến lượt tao hỏi mày, mày và Melia rốt cục là thế nào?
-Melia? Tao còn tưởng tên mặt trắng kia bịa ra cái tên đó để lòe bọn tao, không ngờ cô ấy có cái tên đó thật.
-Đó là tên ở nhà cô ấy, viết tắt từ Michelia.-Vincent nhún vai giải thích đầy vẻ thông thuộc rồi chợt giật mình hỏi- Mày nói tên mặt trắng nào?
-Chắc mày cũng phải biết tên hắn chứ? Là bạn thân của Thanh Lâm. Hơn nữa, hắn nói… hắn nói hắn và Hạ Chi mới là một đôi.
-Hả? Thằng đó là thằng nào?- Vincent bất mãn kêu lên.
-Tên là Quân, thành viên của Phong Lan hội. Mày có quen người ở hội đó không?
-Không… Nhưng tao phải gặp hắn hỏi cho ra lẽ, dám nói vợ tao và hắn có quan hệ à?
-Cô ấy còn chưa lấy mày mà.- Nguyên nhăn nhó, anh cảm thấy khó chịu khi người mình yêu bị người khác luôn mồm gọi là vợ- Tao hy vọng mày tôn trọng lựa chọn của cô ấy.
-Lựa chọn? Lựa chọn gì? Hơn nữa, tao chưa bao giờ không tôn trọng vợ tao.- Vincent khịt mũi nói.
-Vậy là được rồi.
-Mà mày nói vậy là có ý gì? Mày còn chưa nói cho tao biết mày quan hệ như thế nào với Melia?- Vincent nhíu mày.
-Tao…- Nguyên con đang định lựa lời để nói thì đột nhiên anh ngẩn ra.
Thấy mắt Nguyên nhìn về phía sau mình, Vincent cũng giật mình quay lại. Cách hai người không xalaf một phụ nữ đang đứng nhìn về phía này. Cô mặc một chiếc váy giản dị nhưng vẫn không che đi được vẻ sang trọng từ tận trong cốt cách của mình, gương mặt hơi hốc hác, nhưng vẫn đẹp. Cô xách một chiếc túi trên tay, nhìn chằm chằm vào Nguyên, nước mắt chậm rãi chảy ra từ lúc nào. Đôi mắt cô chới với nhìn anh như nhìn thấy một chiếc phao khi bản thân đang lênh đênh trên biển rộng. Chẳng mấy chốc đôi mắt đẹp ấy đã giàn giụa nước mắt.
Rơi!
-Chị Dung!- Nguyên đứng dậy ngạc nhiên.
Khi anh trai anh bỏ đi thì Nguyên cũng không thấy Dung sa sút đến thế. Cả người cô gầy rộc, nước da tái xanh chứ không hồng hào như trước đây. Đôi mắt thâm quầng và sưng lên, dù đã được tra