hật duyên. Đây có phải là Hà Vy xấu xí của trước kia không đây? Đây có phải là một vịt con xấu xí đã từng bị chà đạp và xúc phạm hay không đây? Tôi chợt nhận ra rằng mình như cô bé lọ lem, chỉ có thể rực rỡ khi có phép màu, và sau ngày hôm nay, tôi lại trở thành 1 vịt con xấu xí, một vịt con tiếp tục bị người đời chà đạp, tiếp tục bị cuộc sống vùi dập.
Thanh Nam dường như không để ý đến sự có mặt của tôi, cậu ấy cứ tập trung cho cuộc hành trình lái xe của mình, bỏ mặt tôi với hàng tá suy nghĩ trong đầu.
- Hà Vy!
Thanh Nam đã chịu mở miệng trước, trời à, hôm nay chắc có bão?
- Gì?
- Tôi nhờ cậu 1 chuyện nhé!
- Ừ, cứ nói!
Đôi với người trước giờ không biết từ chối người khác là gì, thì đây chỉ là chuyện thường mà thôi. Không cần bận tậm Thanh Nam nhờ việc gì, nếu có thể, tôi sẽ giúp.
- Cậu làm bạn gái tôi, 1 ngày nhé!
- Hả?
Tôi há hốc mồm khi nghe Thanh Phong nói xong câu đó. Sao lại như thế? Thanh Nam, cậu ấy đang suy nghĩ cái gì mà đưa ra 1 yêu cầu như vậy.
- Không được… thì thôi vậy!
- À không phải… - Chẳng biết sao tôi lại nhanh miệng đến như thế.
- Vậy là cậu đồng ý?
- Không.. không phải…
Trời ạ, Hà Vy ơi, mày đang nói cái quái gì vậy.
Thanh Nam thắng xe đột ngột, cậu ấy quay người lại nhìn tôi một hồi lâu rồi chợt nói:
- Chỉ hôm nay thôi!
- À….
Tất nhiên, với lập trường của tôi, nếu có thể giúp, tôi sẽ giúp. Và cái yêu cầu này không quá khó, nói chung cũng nằm trong giới hạn của tôi. Nên tôi không có lý do gì để từ chối cả. Nhưng có một điều tôi không hiểu, tại sao, cậu ấy cứ chọn tôi mà không phải một cô gái khác, ít ra cũng xinh đẹp và dễ thương hơn tôi?
- Cậu không cần hỏi gì cả. Hôm nay, chỉ cần tôi nói gì cậu không cãi lại là được rồi. nhiệm vụ của cậu là phải cười, cười với mọi người, kể cả không quen, nghe rõ chưa?
- Có khi nào, người ta nghĩ tôi bị khùng không? – Tôi rất bạo gan mà hỏi như vậy - có khi nào mình cười với người không quen mà người đó nghĩ mình bị tâm thần hay hại não không?
- Cậu đúng là… có trí tưởng tượng thật phong phú!
Nói rồi Thanh Nam tiếp tục lai xe đi, nhìn qua gương chiếu hậu, tôi thấy cậu ấy đang cười, một nụ cười hiếm hoi mà đến tận bây giờ tôi mới được nhìn lại.
CHAP 29: DỰ TIỆC (3)
(đêm định mệnh)
Chiếc xe Thanh Nam từ từ lăn bánh, không khí trong xe im lặng đến đáng sợ. Phải khó khăn lắm tôi mới kiềm nén được tiếng thở dài đầy mệt mỏi của mình. Thanh Nam không thèm để ý đến cảm nhận của tôi, cậu ấy cứ tập trung lái xe, cứ như rằng cậu ấy rất tôn trọng luật giao thông vậy. Nhắc đến chuyện ấy tôi lại nhớ ngay đến lần đầu tiên tôi và Thanh Nam gặp nhau, cũng do tay lái lụa của Thanh Nam thiếu gia mà tôi phải nghỉ học mất 1 buổi, còn phải chịu sự đả kích của bọn con gái trong lớp, nhất là Huyền Trân. Nhớ đến chuyện ngày ấy, lòng tôi dâng lên 1 cảm giác rất lạ, hồi hộp? Khó tả? Y hệt như cảm giác lần đầu chạm mặt với một người con trai mang vẻ đẹp thần bí như thiên sứ, gương mặt lạnh nhạt như băng tuyết mùa đông. Tôi chợt bật cười, cảm thấy như mình thật may mắn vì đã gặp được một thiên thần như thế.
- Có chuyện gì à Hà Vy? - Thanh Nam thấy tôi bật cười, vừa lái xe vừa hỏi.
- À… không… không…
Tôi cố phân bua. Không biết khi nhìn qua gương chiếu hậu, Thanh Nam có phát hiện được mặt tôi đang đỏ như quả gấc hay không. Tôi khẽ mỉm cười nhìn Thanh Nam lái xe, tim tôi chợt xao động và nó như muốn nhảy tót ra ngoài.
- Nhớ những gì tôi dặn đấy, lát nữa khi mẹ tôi về, phải tạo cho bà một sự bất ngờ, tôi đã chuẩn bị đâu ra đấy, chỉ cần lát nữa cậu đi theo tôi là được!
- À… tôi biết rồi…
Nói thật ra, cậu ấm Thanh Nam ấy nói gì gì tôi cũng không hiểu cho lắm, với người có phản ứng vô cùng chậm chạp như tôi thì chỉ biết gật gật đầu cho qua chuyện, dù gì chỉ một đêm nay thôi mà.
Khi tôi và Thanh Nam đến nơi thì Thanh Phong và Hạnh Như đang ở đấy tự lúc nào. Tôi không có gì ngạc nhiên cho lắm khi Thanh Phong đến trước Thanh Nam. Ngồi trên xe, tôi phát hiện Thanh Phong và Hạnh Như đang nói chuyện gì đó. Hình như 2 người ấy không được vui vẻ cho lắm. Thanh Phong cứ liên tục níu lấy Hạnh Như nhưng cô nàng này thật bướng bỉnh. Mà tôi cũng phát hiện ra, Hạnh Như thật xinh đẹp trong bộ váy màu hồng làm tôn lên dáng chuẩn như người mẫu của cô ấy. Chợt nhìn lại mình, tuy rằng có nhiều thay đổi trong đêm nay, nhưng thực tế, tôi không thể nào so sánh với Hạnh Như ở bất kỳ góc độ nào. Tôi xấu hổ đến nổi không dám bước xuống xe. Thanh Nam thấy vậy nên vô cùng ngạc nhi