Quang tức tới tím mặt, thật sự là không còn lời gì để nói nữa!
Quỳnh Lam che miệng...cười lớn, có người sợ chạy hết sức tới đây lại được nhận câu nói hết sức quan tâm!
-Nhật Minh, không phải vô tình thế chứ?
Nhật Minh nhếch môi cười:
-Quang, quá ngây thơ!
-Haha...thật sự tớ không thể nhịn cười được nữa!
Quỳnh Lam cười lớn,Nhưng thật sự thì nhìn mặt Quang bây giơ thì ai mà không cười cho được?
Tưởng tượng xem, mặc bộ vest mà lại đội mũ và đeo tạp dề đỏ có quảng cáo của KFC, rồi khuôn mặt nhăn như...khỉ ăn ớt vậy. Cái tóc trước mái thì rối tung do chạy quá nhanh.
-Quang, hết giờ làm rồi!
Quang nghe thấy thì mặt hiện rõ vẻ vui mừng.
-Vậy là tôi được về sao?
Nhật Minh vắt chân lên nhau, bình thản nhìn lên khuôn mặt vui mừng kia:
-Tôi nói cho cậu về sao?
-Nhật Minh, anh có biết là tôi còn chưa bao giờ động vào mấy công việc này không?
-Không phải vừa mới động sao?
Quang hết đường nói:
-Nhật Minh, tôi thật sự không thể cãi lý với anh được, mẹ tôi gọi rồi!
-Quang, bắt lấy.
Nhật Minh ném chiếc chìa khoá xe về phía Quang, ra lệnh thứ hai:
-Ra ngoài trông xe!
Trời ơi! Thật là tức chết mà, nếu đó không phải là Nhật Minh thì chắc đã đi bệnh viện từ lâu rồi. Có phải sọ Quang không có việc gì làm nên quan tâm kiếm việc không?
-Nhật Minh, cậu phải hiểu là mẹ...
Chưa nói hết câu...
-Cho cậu một giây để cách xa tôi năm mét!
Quang đến là chết với con người này, thật là không còn gì có thể nói với con người vô tình vô lý hết sức đó!
...
Quỳnh Lam ngồi cạnh, chỉ bịt miệng cười rồi vờ mở điện thoại ra chơi fruitninja...
Nhật Minh, cậu ấy thật sự có rảnh việc tới vậy không?
Chap 40
Chiếc ô tô đen được dựng cạnh cánh đồng hoa cúc vàng.
Gió mùa đông se lạnh thổi qua, thêm chút ánh nắng nhẹ ấm.
-Woa! Không ngờ ở Hà Nội có những nơi này nha!
Quỳnh Lam bước ra khỏi xe ô tô, hít vào phần không khí vừa đủ, dang rộng hai tay rồi lại nhắm mắt lại...để cố gắng ngửi mùi hoa cúc vàng.
Nhật Minh không nói gì, đứng tựa vào mũi xe, đôi mắt chứa đựng sự ấm áp nhìn vào Quỳnh Lam cười.
Cô nhóc xoay đi xoay lại nhìn xung quanh, tò mò hỏi:
-Nhật Minh, sao cậu biết những chỗ như thế này?
Nhật Minh nhún vai...
-Nghĩ ra một thứ mà tớ không biết đi!
Chu môi lên, Quỳnh Lam liếc nhìn Nhật Minh một cái:
-Xí! Cậu có thể bớt tự kiêu như vậy không?
-Đó là sự thật!
-Nhật Minh, cậu có biết là bệnh của cậu ngày càng nặng không?
-Vậy thử nói những thứ tớ không biết ra đi!
Nhật Minh nhìn Quỳnh Lam cười ma mãnh.
Quỳnh Lam bây giờ thật chẳng nghĩ ra được gì, đá đá chân vào bánh xe, mặt hơi cúi xuống.
-Nhật Minh, trong thời gian sớm nhất tớ phải tìm ra cái mà cậu không biết!
Nhún vai, véo nhẹ vào má Quỳnh Lam:
-Thử đi!
Quỳnh Lam cắn chặt môi:
-Được thôi, mà cũng đừng có coi tớ là trẻ con mà véo má với xoa đầu mãi thế!
Nhật Minh à nhẹ lên một tiếng rồi cúi xuống môi Quỳnh Lam hít nhẹ một hơi:
-Chỉ người lớn mới làm thế này đúng không?
Quỳnh Lam giận đỏ mặt, gắt lên:
-Nhật Minh, đến đây là ngắm cảnh hay để trêu tức tớ?
Đút tay vào túi quần, Nhật Minh thản nhiên trả lời, kiểu dạng kết chuyện mở, tuỳ cho người đối diện tự suy nghĩ:
-Tuỳ cậu nghĩ.
Thật là tức chết mà! Quỳnh Lam dỗi rồi đó!
-Nhật Minh, cứ như vậy đi, thế thì lần sau đừng thèm về đây nhìn mặt tớ nữa.
Có phải cái chiêu này áp dụng vô số lần rồi đúng không? Quỳnh Lam thật chẳng có gì thay đổi cả!
-Quỳnh Lam, cậu muốn thế nào?
Biết ngay mà. Cái trò này thì khỏi nói, lúc nào đối với người trước mặt cũng hiệu nghiệm.
Vờ nhíu mày suy nghĩ:
-Tớ sao? Nhiều thứ tớ muốn lắm!
Gì đây? Lại xoa cằm ra vẻ người lớn sao? Râu cũng chẳng có nữa cơ mà...
-Vậy thôi!
Nhật Minh quay người lại mở cửa xe rồi ngồi vào trong.
Chết rồi, phải nắm bắt cơ hội chứ? Quỳnh Lam, nghĩ ra cái trò gì đi chứ?
Quỳnh Lam mở cửa xe, ngồi nhanh vào rồi nói:
-Nhật Minh, cho Quang học cùng tớ.
Haha, vừa hay. Có thể có thêm tiền lương, mà cũng có thể biết thông tin mà hành động dễ