“Anh ta sẽ không ăn cậu ngay đâu, mà sẽ từng miếng từng miếng xả thịt cậu.” Diệp Tây Hi chậm rãi nói từng chữ từng chữ: “Sau đó đứng một bên thưởng thức bộ dạng sống không bằng chết của cậu…Đây chính là Hạ Phùng Tuyền!”
Nghe vậy, Bạch Bách Thanh rùng mình ớn lạnh: “Vậy cậu nghĩ kỹ chưa, thực sự muốn gả cho một người như vậy sao?”
Diệp Tây Hi chậm rãi lắc đầu: “Có lấy hay không cũng không phải do mình quyết định.”
“Vậy thì hỏng bét rồi!” Bạch Bách Thanh cau mày: “Sau này cậu mà vụng trộm bị phát hiện thì tuyệt đối sẽ bị mổ bụng phanh thây a!”
“Vụng trộm?” Diệp Tây Hi hoài nghi: “Vụng trộm với ai?”
“Du Giang Nam a!” Bạch Bách Thanh trả lời như lẽ đương nhiên.
“Mình vụng trộm với Du Giang Nam?” Diệp Tây Hi lặp lại lời của bạn tốt, dùng kiểu câu nghi vấn.
“Em vụng trộm với Du Giang Nam.” Phía sau lại có người lặp lại lời của Diệp Tây Hi, dùng kiểu câu trần thuật.
Mà giọng nói của người nọ lại là của Hạ Phùng Tuyền.
Diệp Tây Hi chậm rãi xoay người, nhìn thấy vẻ mặt cười mà như không cười của Hạ Phùng Tuyền đang chăm chú nhìn mình: “Em đang tính toán cùng Du Giang Nam vụng trộm sao?… Là tôi nghe lầm hay là em nói sai rồi?”
Diệp Tây Hi hít thật sâu một cái, đẩy Bạch Bách Thanh lên phía trước mặt mình, tố cáo: “Là tên này xui khiến tôi làm như vậy!”
Sau đó không dám quay đầu lại, chạy bán sống bán chết đến phòng thay đồ, đem cửa khoá chặt, không thèm quan tâm đến sự sống chết của Bạch Bách Thanh.
Hạ Phùng Tuyền khoanh hai tay trước ngực, hờ hững liếc về phía Bạch Bách Thanh một cái: “Cô ấy nói đúng không?”
Mặc dù chỉ là một cái nhìn đầy thờơ hờ hững nhưng đủ để cho Bạch Bách Thanh cảm thấy cả người phát rét, ngay lúc này đây anh ta tựa như nhìn thấy một con sói thật đang lẳng lặng thích thú ngắm nhìn bộ dạng thảm hại của người khác vậy.
Đối nghịch với tên bạo chúa này tuyệt đối là ngu xuẩn, Bạch Bách Thanh vội vàng làm sáng tỏ lập trường của mình: “Tôi thề! Nhất định sẽ giúp anh trông coi Diệp Tây Hi cực cực kì nghiêm túc, cô ấy muốn vụng trộm với kẻ khác ư, trừ khi bước qua xác tôi.”
“Thật sao?” Hạ Phùng Tuyền nhàn nhạt cười một tiếng: “Vậy thì phiền anh rồi!”
Bạch Bách Thanh vội vã vuốt mông ngựa: “Không phiền không phiền, tuyệt đối không có gì phiền toái cả…Vậy, thời gian không còn sớm nữa, tôi phải về rồi, hẹn gặp lại vào hôn lễ nha, bye bye!”
Nói xong vội vàng co giò chạy trối chết.
Hạ Phùng Tuyền bước tới cửa phòng thay đồ, gõ ba cái: “Ra đi.”
“Tiểu Bạch đâu?” Diệp Tây Hi ở bên trong hỏi.
“Anh ta nói tự dưng có việc gấp nên về trước rồi.”
Diệp Tây Hi nhỏ giọng mắng: “Thật là ngưu tầm ngưu mã tầm mã, sao lại giống mình không có tý nghĩa khí nào thế không biết!”
Đang không biết nên làm cái gì bây giờ lại nghe Hạ Phùng Tuyền đứng bên ngoài nhẹ giọng uy hiếp: “Nếu như em nhất định không ra thì tôi sẽ vào đó đấy…Nhưng nói trước cho em biết, bên trong không gian nhỏ hẹp, tôi vào đấy rồi nhỡ có chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra là tôi không chịu trách nhiệm đâu.”
Lời còn chưa dứt, cửa “Phanh!” một tiếng bật mở ra.
Diệp Tây Hi ôm theo đống áo cưới bước ra, vẻ mặt trấn tĩnh lại.
“Tại sao em lại trốn vào đó?” Hạ Phùng Tuyền hỏi.
“Tôi không có trốn a~” Diệp Tây Hi mắt đảo như rang lạc nhưng mà không có nhìn thẳng vào anh.
“Vậy hãy giải thích cho tôi một chuyện- Tại sao em vừa nghe đến tên Du Giang Nam liền cuống lên trốn thế?” Hạ Phùng Tuyền tiến tới gần một bước.
Diệp Tây Hi thực không còn cách nào khác, đành phải thành thật khai báo: “Tôi sợ anh sẽ hiểu lầm.”
“Hiểu lầm cái gì?”
“Hiểu lầm tôi cùng anh ta…” Diệp Tây Hi dừng lại trong chốc lát, thanh âm nhỏ xuống: “có cái gì đó.”
“Em cùng hắn ta có cái gì sao?” Hạ Phùng Tuyền hỏi ngược lại.
Vì mạng sống, Diệp Tây Hi vội vã lắc đầu như đánh trống liên hồi.
“Vậy là được rồi.” Hạ Phùng Tuyền đưa tay cầm lấy một nhúm tóc lơ thơ bên má cô đưa lại gần mũi nhẹ nhàng khẽ ngửi: “Nhớ kỹ, em và hắn ta từ trước tới nay, cái gì cũng chưa từng có.”
Sự đe doạ nguy hiểm theo những sợi tóc kia truyền tới làm cô cả người bỗng cứng ngắc lại.
Bây giờ, Diệp Tây Hi cho dù có một ngàn lá gan, cũng không dám nói một chữ “không”.