khi có cô anh cũng tự nhận thấy bảnthân thay đổi
Tử một kẻ chỉ biết việc ,yêu trong thầm lặng anh trở thành một người rất vui vẻ.Đôi khi còn hâm hâm như trẻ con nữa.Có khi Mai mai làm những việc rất ngố chẳng hạn như……….nhét mèo vào máy giặt hay bắt mèo con chuồn chuồn khiến anh cười cả ngày,cười điên dại luôn.Người nào nhìn vào lại tưởng anh vừa ở viện tâm thần ra ấy chứ.Cuộc sống ý nghĩa hơn,nhiều màu sắc hơn kể từ khi anh có Mai mai
Những hình ảnh ấy hiện lên khiến anh nhớ Mai Mai da diết.Và anh lại rơi vào thế giới ảo tưởng.Anh liếc nhìn đồng hồ.12 giờ rồi.Anh vội vội vàng vàng thu xếp đồ đạc ,mặc áo khoác vào nhanh chóng bước ra cửa,vừa đi vừa lẩm bẩm rồi cười một mình
-Vợ ơi,chờ anh lâu không.Xong việcrồi nè.Anh sẽ dẫn em đi ăn
Anh vặn tay nắm cửa định đi ra nhưng rồi sực nhớ Mai Mai đâu có chờ anh.Cô ấy đang chờ Tử Long còn gì.Anh đau khổ lê từng bước nặng nề đến bên bàn làm việc rồi gục xuống.Bàn tay anh nắm chặt lại,đập thật mạnh xuống bàn
-Anh nhớ em, Mai Mai .Nhớ em đến phát điên rồi đấy –anh nói như sắp khóc-Anh đã cố nhưng không thể chịu nổi.Em………..em có nhớ anh không…..????Hức, chắc là không rồi –anh gục trên bàn toàn thân run lên
“Hai con người vẫn luôn nhớ nhau,vẫn luôn hướng về nhau nhưnglại cố kìm nén nỗi nhớ ấy .Ép buộc mình phải nghĩ rằng “Em đâu còn nhớ anh” và “anh đâu còn nhớ em”.Rốt cuộc vẫn chia lìa. Rốt cuộctình yêu vẫn gói gọn trong hai chữ Định Mệnh”
Đang trong lúc đau khổ tột cùng ấythì bố Mai mai lặng lẽ bước vào phòng.Thấy Lạc Dương nằm gục trên bàn,ông sửng sốt chạy lại bên khẽ lay anh
-Lạc Dương,con sao thế? Mệt à?
Lạc Dương cố giấu niềm đau sau hàng mi dài.Anh nhìn ông Nhật Long cười khẽ
-Không,con không sao? Bố đến có việc gì không? Họp hội đồng quản trịcon đã làm rồi.Bố đừng bận tâm,lo cho sức khỏe đi.
Dù cố gắng nhưng anh không thể nói dối được bố Mai mai.Ông đã nhìn thấu nỗi buồn của anh rồi.Ông khẽ vỗ vai anh nói chậm rãi
-Xem ra Mai mai của bố làm con khổ quá rồi ! Bố xin lỗi vì không thểlàm gì nổi.Con nhớ nó lắm ư?
Lạc Dương ngỡ ngàng.Đây là lần thứ hai ông nói trúng tim đen của anh.Ông ấy hiểu anh đến từng li một.Tuy vậy anh cũng không muốn làm ông ấy buồn
-Bố đoán nhầm rồi.
-Thôi,con không phải cố như thế đâu. Bố biết con mệt mỏi nhiều chuyện. Nghỉ vài ngày đi.Việc công tibố lo
-Ơ, bố……….
-Không ơ a gì nữa. Bố khỏe mới dám nói thế.Cứ yên tâm mà nghỉ đi
Lạc Dương đành gật đầu vì anh biết ông Nhật Long rất có bản lĩnh,nói được ông sẽ làm được.Anh cũng không muốn kì kèo làm gì.Anh báo cáo với bố Mai mai vài việc rồi trở về nhà
Anh mệt nhọc đặt lưng lên giường.Anh muốn ngủ nhưng lại không ngủ được.Anh đang nghĩ vài ngày được nghỉ sắp tới sẽ nên làm gì và anh nhớ Mai mai nữa
-Rốt cuộc vẫn là anh ngốc.Liệu có ai lại yêu một cách điên cuống như anh không chứ?Anh yêu em……
“Anh đã yêu em và vì thế bây giờ anh đau.Nhưng anh sẽ không bao giờ hối hận vì chuyện ấy.Bởi được yêu em và được em yêu là hạnh phúc lớn nhất cuộc đời anh –thứ màanh chỉ có thể kiếm tìm trên thiên đường”
“Giờ đã xa thật rồi,còn lại điều chi,chỉ còn mình anh nơi đây,với nỗicô đơn hiu quạnh.Em đã xa anh thật rồi,mãi không quay lại,không trở về bên anh,riêng mình anh cô đơn?
Anh biết,anh đã sai khi làm như thế đối với em,nhưng mà cũng chỉ vì anh quá yêu em mà thôi.Buồn,thất vọng,đó là cảm xúc của anh bây giờ.Giờ anh mới biết thế nào là cảm giác của nỗi nhớ,mớihiểu thấu "Anh Mơ" .Và đó là tất cảnhững gì anh có để dành riêng cho em thôi.Thật là khờ?anh không biết làm sao để em có thể yêu anh nhiềuhơn,chỉ biết cố gắng làm như tất cả,theo sự mách bảo của trái tim mình,để trở thành một chàng trai tốt trong em!”
Chương 24:Người cùng khổ
Tử Long về nhà thì đã thấy Mai mai đang lúi húi trong bếp.Mùi cháo thơm phức khiến bụng anh sôi lên.Anh vứt hết mệt nhọc và bực tức lao vào bếp
-Lại nấu cháo à?
-Ừm,thì em biết mỗi mòn này thôi
-Elina thế nào rồi?
-Sức khỏe tốt lên nhiều rồi.Cô ấy cũng đang cố gắng ăn uống để mau được xuất viện.Bác sĩ bảo ngày kia cô ấy có thể về rồi
-Ừ,thế thì tốt quá rồi –Tử Long thở phào nhẹ nhõm
-Anh muốn ăn không ? Em lấy cho
Tử Long gật đầu.Mai mai mỉm cườivui vẻ lấy ra hai tô cháo mang bày ra bàn ăn.Tử Long chưa kịp lấy muỗng thì Mai Mai đã cắm đầu cắm cổ ăn rất ngon lành
-Này,ăn từ từ thôi.Còn nóng quá mà.Em thích ăn cháo đến thế à?
-Ừm,ngày trước thì không nhưng bây giờ thì có.Mà chủ yếu là do em không ăn được gì khác.Cái gì cũng thấy ngấy ngấy khó chịu lăm,