ên:
- Cậu làm sao thế? Sao không xuống xe?
- À… không có gì…
Tôi hoảng hốt bước vội xuống xe nhưng chẳng biết thế nào mà không thể mở nổi cửa kính. Thanh Nam cũng bước xuống rồi chợt cậu ấy mở cửa xe cho tôi rồi đưa tay ra:
- Khoác lấy tay tôi! – Thanh Nam ra lệnh, giọng nhỏ nhưng đủ sức để uy hiếp một đứa dễ bị bắt nạt như tôi.
- Tại sao?
Tôi chần chừ không bước ra, Thanh Nam nhìn tôi với vẻ mặt không được thiện cảm cho lắm nhưng cũng kiên nhẫn đưa tay ra trước mặt tôi:
- Cậu nhớ đã hứa gì không?
- ………
Thế là tôi chỉ biết lẳng lặng làm theo lời Thanh Nam dặn dò. Vì tôi đang đứng trên đôi guốc cao gần cả tấc nên bước đi loạng choạng không khác gì dân nhà quê. Khi hai người vừa bước xuống xe, mọi người đều đổ dồn cặp mắt về tôi và Thanh Nam. Tôi run rẩy bấu lấy tay Thanh Nam vì linh cảm rất có khả năng hôm nay tôi sẽ bị ám sát. Thanh Nam đặt bàn tay còn lại lên tay tôi trấn an:
- Đừng hồi hộp như thế, tôi sẽ bảo vệ cậu!
Thanh Phong và Hạnh Như đang bất đồng về chuyện gì đó, khi thấy tôi bước xuống xe, hai người ấy nhìn tôi không chớp mắt. Ánh mắt Thanh Phong chứa đầy nỗi ngạc nhiên thì ánh mắt Hạnh Như hiện lên ngọn lửa như muốn thêu sống tôi vậy. Tôi nhận ra điều đó nhưng không biết Thanh Phong và Thanh Nam có nhận ra điều đó hay không mà cứ cười cười nói nói với những vị khách mời. Hạnh Như chợt đến gần tôi và Thanh Nam, nở một nụ cười tươi như hoa:
- Là Hà Vy đây à? Trùng hợp nhỉ? Tôi tự hỏi mình rằng không biết hôm nay cậu đến đây để làm gì?
Tôi đơ cứng họng trước câu nói đó. Hạnh Như không hề đơn giản , tôi đã sớm nhận ra điều đó, nhưng có một điều tôi không nhận ra rằng, cô ấy lại có thể nở một nụ cười xinh cực xinh chỉ để chế giễu người khác. Và, cũng với nụ cười xinh đó, Hạnh Như quay qua Thanh Nam, khoác lấy tay cậu ấy, nũng nịu:
- Anh yêu à, sao anh đến trễ vậy? Khi nào mẹ mới về hả anh?
Thanh Nam lạnh tanh không trả lời. Gương mặt xinh đẹp của Hạnh Như nhất thời không được tự nhiên cho lắm. Cô ấy nhìn tôi rồi chợt nói:
- Hôm nay Hà Vy xinh nhỉ?
Cái này tôi biết, tôi đã từng “được” Hạnh Như khen một câu để rồi những câu sau đó là vùi dập tôi xuống 18 tầng địa ngục. Vì thế, tôi không mừng vội vì lời khen đó mà cũng mỉm cười thật tươi với Hạnh Như:
- Cậu cũng vậy mà!
Hạnh Như chợt cười, cô ấy định nói gì đó nhưng khi ánh mắt nhìn thấy tôi đang khoác tay Thanh Nam, nụ cười ban nãy tắt ngúm, Hạnh Như nhìn tôi bằng ánh mắt sắc lửa, tôi cố làm ra vẻ tự nhiên nhất có thể, tươi cười níu chặt tay Thanh Nam.
- Thanh Nam, em đói bụng quá, mình kiếm cái gì ăn đi!
Nói thật ra, tôi thây buồn nôn hơn là đói bụng sau khi phát ra câu nói đó. Kết quả là Thanh Nam cũng nhìn tôi như nhìn một vật thể lạ khiến tôi xấu hổ chỉ muốn kiếm chỗ nào đó để chui xuống, còn Hanh Như thì không kiềm chế được nữa, cô nàng vô cùng tức giận:
- Anh Nam, chuyện này là sao? Nói em nghe đi!
- Chẳng là sao cả – Thanh Nam lên tiếng, nắm chặt tay tôi – Hà Vy là con dâu mà mẹ tôi đã chọn!
Tôi ngơ ngác nhìn Thanh Nam nhưng không dám phản kháng.
- Anh giỡn với em đó phải không? Mình đã được hứa hôn từ còn trong bụng mẹ cơ mà?
Hạnh Như vẫn còn một chút hi vọng, nhưng niềm hi vọng nhỏ nhoi đó của cô ấy đã nhanh chóng bị tắt ngúm khi Thanh Nam nhìn tôi rồi nở một nụ cười, đây là nụ cười đẹp nhất của Thanh Nam mà tôi được thấy:
- Hạnh Như à! Em nên nhớ, em đã được hứa hôn cho Thanh Phong chứ không phải cho tôi!
- Anh Nam….
Thanh Nam lạnh băng nhìn Hạnh Như rồi nắm tay tôi kéo đi. Tôi ngơ ngác không hiểu nãy giờ Thanh Nam đang nói gì, cũng không hiểu tại sao cậu ấy lại có thái độ như vậy với Hạnh Như. Rất có thể là hôm qua khi Hạnh Như đã lấy điện thoại của Thanh Nam và hai người đã cãi vã nhau sau đó. Tuy rằng tôi rất thắc mắc và tò mò nhưng không dám hỏi. Thanh Nam cứ như một con robot, kéo tôi đi về một hướng vô định. Tay cậu ấy nắm chặt tay tôi quá khiến tôi rất đau nhưng không dám lên tiếng. Ra đến bờ sông gần nhà Thanh Nam, cậu ấy đẩy tôi ngồi bệt xuống ghế đá gần đó rồi nói:
- Hà Vy! Cậu phải nhớ, lát nữa khi tôi nói gì cũng phải tươi cười và gật đầu, nghe chưa?
- À…ờ…
Nói đúng hơn, tôi không hiểu lắm những gì Thanh Nam vừa nói, cũng không muốn tìm hiểu xem cậu ấy có ý định gì. Vì tôi xác định được, công việc mà lát nữa tôi phải làm, rất đơn giản, chỉ cần gật đầu, cười, cười, gật đầu,..! Thế là xong!
Công việc đơn giản này, ai cũng muốn làm, nhưng có ai biết rằng, chỉ có người trong cuộc như tôi mới hiểu mà thôi.
**
..Bạ