ể không ngã khuỵu xuống, rồi gồng lên, bước từng bước một. Mặc cơn đau buốt bé tí như con kiến ở bàn chân nó đi, mạng sống của Nguyên phụ thuộc vào nó lúc này.
Nó gọi cho An bảo con bé bấm chuông cổng để cánh cổng được mở. Ra khỏi cổng, người của An giúp nó đưa Nguyên lên xe. Con bé chui vào xe, vội vã:
- Tới bệnh viện nhanh lên.
Nguyên vẫn chưa tỉnh, nó đặt anh gối đầu lên chân nó. Con bé cố nắm chặt để tay không run, nó cởi bớt áo để thấm máu trên mặt Nguyên. Nhìn khuôn mặt đó, nó cố kìm rồi nhưng nước mắt cứ không ngừng rơi. Nó sợ tới mức không nói được gì, tay chân luống cuống hơn. An thấy vẻ hốt hoảng đó, liền quay lại, nhoài người qua ghế, ốp chặt hai má nó:
- Không sao đâu. Sẽ không sao. Mày phải bình tĩnh.
Con bé gật đầu, nó không bình tĩnh được, nhưng nó phải thế, để còn lo cho Nguyên. Nguyên được đưa vào phòng cấp cứu, An giục giã Lucky đi chụp chân.
- Tao phải về, bố tao sắp về rồi. Không thấy tao, bố giết Nguyên mất.
Con bé nắm lấy tay An:
- Mày không ưa Nguyên, nhưng giờ tao chỉ có thể nhờ mày. Chăm sóc Nguyên giúp tao, xin mày đấy!
An ôm lấy nó, khi nước mắt lăn dài:
- Tao sẽ cố hết sức. Tao hứa. Về tới nhà thì gọi bác sĩ tới khám ngay nhé. Tao sẽ báo cho mày về tình hình của Nguyên.
An cho người đưa Lucky về, còn con bé ở lại bệnh viện.
Nó trở về với đôi chân khập khiễng, bà quản gia cuống quýt gọi bác sĩ tới. Lucky chỉ lẳng lặng lê đôi chân đau đớn ra phía sau nhà. Nó đứng giữa khóm tường vi tan tác, đèn vẫn lấp lánh nhưng những bông hoa chẳng còn nguyên vẹn. Loài hoa mẹ yêu thích, vườn hoa mẹ đã trồng, nó cũng chỉ như những cánh hoa này thôi, thuộc quyền sở hữu của bố, và bố có thể phá hủy khi bố muốn. Tường vi, bố đã dập nát chúng như dập nát cố gắng yêu bùng cháy trong nó.
Lucky gạt nước mắt. Lần này, bố thật quá đáng, và nó sẽ không mềm lòng nữa.
Chương 21:
Nguyên bị gãy xương sườn, xương chân và chấn thương phần mềm. Bố dường như chẳng quan tâm gì tới việc đó, không thèm tới bệnh viện nhưng vẫn giao công việc như bình thường.
- Bố vẫn ép người ta làm việc ngay sau khi đánh họ phải nhập viện sao?
- Ta chỉ giao những công việc liên quan tới giấy tờ thôi, con còn muốn gì nữa?
- Bố có biết anh ấy bị gãy cả xương sườn và xương chân không?
- Làm sai thì phải chịu hình phạt, thế thôi.
- Vậy bố đuổi việc anh ấy đi.
- Công việc là công việc. Ta không công tư lẫn lộn như con.
- Thế thì chuyển anh ấy sang chi nhánh bên Mỹ đi.
- Nhờ ơn con mà Kimura biến mất, chỉ còn nó trợ giúp, ta rảnh rỗi lắm hay sao mà cho nó sang Mỹ an nhàn?
- Nhưng…
- Đừng lắm chuyện nữa. Lên phòng đi!
Bố vẫn thản nhiên đọc báo khiến con bé tức anh ách.
- Cũng tới lúc bố nghỉ ngơi rồi đấy!
- Sau Kimura, giờ con định chăm sóc nốt người già cuối cùng sót lại trong nhà này à?
- … Bố kiếm tiền thế còn chưa đủ?
- À phải – Bố làm như không nghe thấy Lucky nói gì – Từ nay đừng có tới bệnh viện thăm nom thằng nhóc ấy nữa, con còn cả đống công việc phải làm, còn ta thì không muốn mạnh tay hơn đâu.
Con bé tức giận bỏ lên phòng. Bố lúc nào cũng chỉ ép người khác theo ý mình, nhưng lần này nó sẽ không ngoan ngoãn nghe theo bố nữa.
- Tao cho người chăm sóc Nguyên rồi. Yên tâm đi!
- Ừ, cám ơn mày. Lúc này tao chỉ nhờ được mày thôi.
- Sao không tới thăm?
- Để bố tao điên lên rồi giết Nguyên à?
- …
- Tao đã nói với Linh rằng Nguyên đi công tác và vẫn đang chăm sóc con bé tử tế. Mày nói lại với ông ấy giúp tao để khỏi lo lắng.
- Ừ, mày ổn chứ?
- … Này, nếu tao làm điều có lỗi với mày, mày vẫn sẽ là bạn bè với tao chứ?
- Cũng còn tùy, phải xét xem mày bắt buộc phải làm hay thực sự muốn làm điều đó… Mà kể cả có giận nhau tới mức nào, thời gian trôi qua, mọi thứ sẽ lại ổn.
- Cám ơn mày.
Lucky ôm chặt lấy An. Xin lỗi An nhé! Về điều nó sắp làm, dù có không tha thứ cũng được, nhưng hãy hiểu cho nó. An luôn là người bạn quan trọng nhất với nó.
Điện thoại từ bệnh viện gọi tới, Linh lại trở bệnh. Lucky vội vã bỏ cuộc họp, phóng xe ra ngoại ô. Quả đúng như Nguyên nói, thời gian phát bệnh đang có xu hướng rút ngắn lại nhanh chóng. Nó vừa thở dốc, vừa chạy xộc vào phòng bệnh. Linh đã ổn hơn, và có một thanh niên đang ngồi cạnh giường con bé. Linh khẽ vẫy tay khi thấy Lucky, người đó cũng quay ra cửa nhìn. Là anh ta, là ngườ