ẳng ra kiểu gì hết, mắt thì đánh đen sì, ai mà quen được cơ chứ?
-Anh, anh là ai?
-Em thật sự không nhớ sao?
Người con trai ăn-mặc-không-bình-thường nhìn Quỳnh Lam ngạc nhiên, ừ, cứ cho là không nhớ tới anh ở trên máy bay thì cũng phải biết đây là show diễn của ai mới đến chứ?
Quỳnh Lam đứng cách xa một chút, chỉ sợ cái micro trên tay anh ta bay tới đầu mình thì khổ.
-Còn chưa gặp sap nhớ?
Rồi đột nhiên a lên một tiếng:
-A! Có phải anh bán vé ở ngoài kia lúc chiều không? Trông quen lắm!
Sặc!
Trời ơi, người như anh, bao nhiêu người hâm mộ, vậy mà cô cho anh là người bán vé sao?
-Quỳnh Lam, Lam-Nam! Nhớ chứ?
Nam cố gắng để bình tĩnh giải thích cho Quỳnh Lam.
-A! Anh là Nam sao?
Trời, trí nhớ của Quỳnh Lam có phải quá kém không? Có thể quên một người đẹp trai như anh sao?
-Giờ thì nhớ ra rồi sao?
Ngại chết mất thôi, do gặp nhiều người quá nên Quỳnh Lam quên mất anh Nam ở trong Nam!
Mà sao...
-Anh làm gì ở đây?
Vũ Nam cười nhún vai, hình như đã quen với mấy câu hỏi được coi là thừa đối với anh:
-Hát!
-Oa, anh là ca sỹ sao?
Quỳnh Lam ngưỡng mộ nhìn, rồi như nhớ ra điều gì đó, cô quay lại đằng sau, nhìn qua khe hở và phát hiện ra một điều...mọi người ngoài kia đều đang hét lên tên Vũ Nam...
Quay lại, Quỳnh Lam nhìn vào mặt Vũ Nam nói:
-Anh...anh thật sự không phải người đó...đó đấy chứ?
Tất nhiên người như anh đã hiểu người đó là người nào, xoa xoa đầu Quỳnh Lam:
-Em nghĩ thế nào cũng được!
Quỳnh Lam lại thêm một lần nữa đứng tim. Bên cạnh cô có thằng nhóc đẹp trai, bạn thân đẹp trai, giờ thì lại có anh đẹp trai đứng đây. Sao tự nhiên thấy số Quỳnh Lam sướng vậy trời?
Nhìn lại một lượt mặt của Vũ Nam, Quỳnh Lam hơi nhăn mặt, lắc đầu nói:
-Em có thể nói ra ý kiến của riêng mình không?
-Tất nhiên!
-Anh có thể trang điểm khác được không?
Vũ Nam phì cười, cô bé ngốc, sao mà tự trang điểm được chứ?
-Nếu mà tôi nói không?
Quỳnh Lam chu môi, bình thản đáp
-Thì kệ anh!
Nói với cô bé này thật muốn cười nhiều nhé.
-Mà tôi nhớ là có đưa số điện thoại cho em.
Quỳnh Lam nghe vậy thì áy máy vô cùng, đã nhờ người ta đưa di chơi, đến cuối cùng còn chẳng nhớ người ta là ai...thật hết biết...
Mà tất cả cũng chỉ tại Nhật Minh đáng ghét, sao lại cố tình xoá đi như vậy chứ? Bực mình muốn chết được!
Chap 42
Sau khoảng sân khấu với những tiếng nhạc ầm ĩ, từng mảng ánh sáng vàng mờ tỏa ra khoảng không gian không rộng.
-Kéo cho em cái khoá này lên đi.
-Hình như chị thấy mắt hơi đậm.
-Cái váy này có quá dài không?
-Hình như sân khấu rộng quá.
...
Mọi người trong đây đều đang rất bận rộn, đi đi, lại lại như chong chóng vậy.
Quỳnh Lam đứng gọn vào một góc khuất đủ để có thể nhìn thấy hoạt động của mọi người trong phòng. Woa! Ở đây ai cũng ăn-mặc-không-bình-thường cả.
Người thì váy đằng trước rõ dài, đằng sau thì ngắn một mẩu. Người thì mặc áo như bị vá đi vá lại nhiều lần, đầu tóc ai cũng dựng lên hay thẳng ngược về đằng sau...như một đống rơm!?
Mà giờ tự nhiên trốn được ngoài kia, vào đây lại phải trốn nữa là sao? Vũ Nam nói là có việc, một lúc sẽ quay lại, còn Quỳnh Lam chỉ sợ làm phiền đến những người ăn-mặc-không-bình-thường đang ở ngoài kia nên không dám ra.
Tự nhiên, giọng của một cô gái đang bê chiếc thùng nhỏ nói:
-Này, còn bao nhiêu việc mà trốn ở đây?
Quỳnh Lam giật mình, lấy ngón tay chỉ vào mình:
-Dạ? Em sao?
-Không cô thì ai? Ra bê cái thùng giấy kia theo tôi!
Quỳnh Lam chẳng hiểu gì thì lại bị giục:
-Nhanh lên, sắp đến giờ biểu diễn rồi còn đứng đơ ra đấy à?
Dù não chưa phân tích xong chuyện gì đang xảy ra, nhưng Quỳnh Lam vẫn chạy tới thùng giấy, cúi xuống bê lên. Thôi, coi như đây là để chuộc lỗi với Vũ Nam.
...
Phải đi lên đi xuống mất mấy lần, cuối cùng cũng mang được cái thùng to đùng đó lên trên phòng thu trực tiếp, thật mệt quá đi.
-Còn đứng đó? Đi xách bình nước lại đây.
Ơ...sao sai Quỳnh Lam tuỳ tiện vậy? Vừa nãy không phải đã giúp bê đồ từ cái nơi thấp nhất đến nơi cao nhất của cái toà nhà này không? Mệt muốn chết đi được!
Mà nhìn kìa, nhìn kìa. Cái dang vẻ kia là sao? Đã bắt Quỳnh Lam bê tới hai cái thùng rồi, giờ ng