Thảo đứng bất động, nói ko nên lời, nó nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đã luôn khắc sâu vào tim nó suốt bao năm qua. Đây là mơ, nhất định là mơ, anh ko thể nào có mặt ở đây đc. Nó tự nhéo mình 1 cái đau điếng, rồi nhìn Minh … anh ko biến mất vậy là thật sao … trời ơi
- Sao ?? ko muốn bán cho anh à
Minh mĩm cười, anh bước lại gần Thảo thì bổng nhiên Thảo vứt hết hoa ra sau rồi ba chân bốn cẳng chạy trốn khiến anh vô cùng bất ngờ.
Vừa buồn cười lại vừa tức giận, Minh nhanh chóng đuổi theo, trong lòng thầm mắng cô bé ngốc này vừa trông thấy anh đã liền bỏ chạy, bộ trông anh đáng sợ đến thế sao.
Gặp lại Minh khiến nó vừa mừng vừa sợ, vừa yêu vừa hận, trong nhất thời nó ko biết phải làm sao chỉ duy nhất 1 ý nghĩ là chạy trốn, đã 4 năm trôi qua nó cứ nghĩ mình sẽ quên đc anh, nhưng nào ngờ khi vừa gặp lại, nó liền cảm thấy sự cố gắng của mình trong suốt thời gian qua đều vô ích, nó ko thể quên đc anh.
Với sự tài trợ của bà Lệ, cùng học bổng nó nhận đc, nó đã ở nước Anh này 4 năm, 4 năm ko ngừng học tập và làm việc, nó cố tìm quên, quên đi hình bóng Minh trong trái tim nó, nhưng rốt cuộc …
Thảo chạy vừa chạy đến 1 con đường nhỏ thì liền cảm thấy eo bị căng cứng, toàn thân nó bị kéo lại phía sau. Nó cố sức vùng vẫy thoát khỏi, nhưng vô ích. Cả người nó bây giờ đều nằm gọn trong cái ôm quen thuộc, ko cần nhìn nó cũng biết là ai …
- Buông ra, anh làm cái gì vậy hả. … mau …
Thảo chưa kịp nói hết câu thì môi đã bị chặt lại, tất cả những gì nó định nói liền bị ai đó bá đạo nuốt lấy hết.
Minh cứ cuồng dã tham lam như vậy
Ban đầu chỉ là muốn kiểm chứng tính chân thật về sạu lại nghĩ phải trừng phạt Thảo. Nhưng sau lại bị sự nhớ nhung cùng sự ngọt ngào của đôi môi Thảo trong nháy mắt cướp đi lí trí. Theo bản năng anh càng hôn sâu hơn, thân hình rắn chắc cọ xát đè ép thân thể mềm mại của Thảo.
Nụ hôn bất ngờ khiến tim Thảo đập thình thịch, bên tai ù ù không nghe thấy bất cứ tiếng động nào, thân thể cuồng nhiệt bốc cháy như thể nó đang đặt mình giữa ngọn lửa. Nó nên giãy dụa, rất muốn giãy dụa, nhưng cả người run rẩy lấy không ra một chút khí lực nào, chỉ có thể phát ra tiếng kêu rên mơ mơ hồ hồ.Đau … trong mơ hồ nó chợt nhận ra đây là trừng phạt, ko phải hôn.
Mãi một lúc sau Minh mới buông Thảo ra, anh nhìn vào khuôn mặt ửng hồng của Thảo, khẽ đưa tay lên vuốt nhẹ.
Sau nụ hôn mãnh liệt, Thảo lấy lại tinh thần bèn đẩy mạnh Minh ra, nó gào lên trong nước mắt, anh còn muốn gì nữa, anh hành hạ nó chưa đủ hay sao.
- Anh đến đây làm gì, anh còn muốn gì ở tôi, tại sao ko chịu buông tha cho tôi, bây nhiêu còn chưa đủ sao
- Ko buông, đến chết cũng ko buông … em là của anh, cả đời này cũng đừng mong thoát khỏi anh
Minh túm lấy tay Thảo, kéo mạnh Thảo vào lòng, cánh tay anh gọng kìm vững chắc ôm chặt lấy mặc kệ Thảo đang ra sức vùng vẫy ko thôi
- Anh buông ra
- Ko buông, em là vợ anh, tại sao anh phải buông tha em chứ
- Tôi ko phải vợ anh, anh mau buông ra, tôi và anh ko còn gì để nói nữa
- Còn, còn rất nhiều … mọi chuyện vẫn chưa kết thúc.
- Anh hành hạ tôi khổ sở bấy nhiêu chưa đủ sao … mà còn …
Thảo chưa kịp nói hết câu thì 1 chiếc xe phóng vụt tới, dừng ngay bên cạnh nó và Minh. Ngay lập tức Minh bất ngờ bế bổng nó lên rồi chui vào xe.
- Đồ đáng ghét, anh làm gì vậy hả … mau mở cửa xe …
Thảo cố gắng gào lên thì khuôn mặt tươi cười của An liền quay lại nhìn nó
- Xin lỗi Thảo, anh ko thể giúp em đc. Thằng Minh sẽ giết anh mất.
- Im !!! lái xe đi
Minh ko nể tình mà gắt lên, anh ném cho An cái nhìn đầy đe dọa khiến An bất mãn vô cùng mà ko làm gì đc.
Chiếc xe phóng vụt đi.
Trong xe Thảo ko ngừng la hét nhưng vô ích, Minh cứ trơ ra như đá cho đến khi chiếc xe dừng lại trước 1 căn nhà gổ.
- Đây !! tôi đã hoàn thành nhiệm vụ. còn lại là do cậu
An ném chìa khóa xe cho Minh rồi biến mất.
Thảo cố vùng ra khỏi bàn tay kìm kẹp của Minh nhưng ko đc. Anh thô bạo kéo nó vào nhà rồi khóa chặt cửa lại
- Anh định làm gì, mau thả tôi ra
- Em hét nãy giờ chưa đủ sao.
Minh bất ngờ xoay người ép nó về phía tường. Thảo bị giam cầm giữa anh và bức tường. nó bỗng nhiên cảm thấy có chút nguy hiễm … tình thế này khiến bao nhiêu sự dũng cảm của nó tan biến thành mây khói.