i đó mà sai như thế sao? Cái dáng kênh kiệu đó sao thấy ghét à.
-Chị gì ơi! Em đâu phải làm việc ở đây?
-Ôi dào! Bây giờ nhiều việc như thế này còn phải phân biệt nhóm khác sao? Giúp đỡ nhau được là tốt em ạ. Đi xách bình nước lại đây!
-Mai, nếu muốn xem anh biểu diễn thì đi xuống khán đài, đừng ở đây mà sai người lung tung.
-Vũ Nam à, tại sao không cho em đi cùng anh? Tại sao không cho em được giúp anh?
Người con gái đứng dậy, chiếc váy thiếu vải màu đỏ được cô kéo cao lên, nhìn chẳng có chút gì gọi là đẹp mắt cả!
Quỳnh Lam, đó là không thích nói ra chứ thực ra là một người vô cùng biết cách mặc làm sao cho đẹp.
Vậy mà nhìn xem, cô gái trước mặt với Vương Huyền, chẳng có gì khác nhau ngoài cái cách đi đứng hay mặc, thật là muốn làm xấu nghề thời trang mà!
Quỳnh Lam nhẹ lắc cái đầu cho bớt khó chịu vì cái tiếng hét kia lại truyền qua kính, cô lại đi nhanh xuống bên dưới.
Tìm một chỗ khá yên tĩnh, Quỳnh Lam lại...gọi điện cho Nhật Minh:
Sau một hồi chuông khá dài, cuối cùng thì Nhật Minh cũng bắt máy:
-Quỳnh Lam!
-Nhật Minh, cậu đang ở đâu rồi?
-Tớ đang chuẩn bị tới nhà mẹ Phương.
Quỳnh Lam ngạc nhiên, có chút tiếc nuối, nếu bây giờ mà không phải ở đây, cô chắc chăn đã vi vu shopping hay ăn vặt với mẹ Phương rồi, thật là!
-Nhật Minh, chút đến nơi cho tớ nói chuyện với mẹ nhé, số điện thoại của mẹ tớ làm mất rồi.
Quỳnh Lam ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, bứt bứt vài sợi chỉ bị bung ra.
Nhật Minh lắc đầu cười, Quỳnh Lam thì hợp với mẹ Phương, còn cậu thì lại hợp với mẹ Ly...
-Chưa biết.
-Này, đừng nói với tớ có cuộc điện thoại thôi mà cậu cũng tiếc tiền đấy.
-Phải nói là tiết kiệm!
Quỳnh Lam chun mũi, mặt nhìn xuống đất, hai chân thì xoay xoay vẽ vẽ thành hình gì đó.
-Nhật Minh! Cậu thôi trêu tớ đi!
-Sao tớ lại phải đi trêu thỏ rùa chứ?
Quỳnh Lam chu môi:
-Hứ, không thèm nói chuyện với cậu nữa, tớ hôm nay gặp lại anh đẹp trai trên máy bay rồi, bye bye nhé!
Vừa nói dứt lời, chưa để Nhật Minh nói thêm gì, Quỳnh Lam đã ấn tắt.
Nhật Minh, xem cậu làm gì được Quỳnh Lam. Cô nhóc ấy cũng có anh đẹp trai rồi kìa!
Chap 43
Âm thanh nhỏ nhỏ vui vui, tiếng nhạc nhanh nhịp nhàng phát ra từ chiếc headphone màu trắng được áp sát vào tai Quỳnh Lam. Từng ngón tay gõ nhẹ xuống mặt bàn kính, đôi chân thì xoay đi xoay lại theo tiếng nhạc lớn từ headphone, miệng mấp máy thành tiếng nhỏ theo lời bài hát.
-Oà!
Tự nhiên, Vũ Nam chẳng biết từ đâu xuất hiện, đập vào vai Quỳnh Lam rồi kêu lên.
Vì đã quen với âm thanh trong tai, và sự tĩnh lặng xung quanh,mà cô nhóc còn có cái tính...sợ ma, ngồi chỗ mờ mờ, tối tối thế này đã là kì tích lắm rồi, tự dưng lại có người làm vậy, Quỳnh Lam sợ hết hồn hét lớn, rồi theo phản xạ quay lại đẩy cái người vừa mới đùa mình.
-Á! Biến đi!
Sau tiếng hét và lực đẩy khá...mạnh của Quỳnh Lam, thì hiện tượng tiếp theo xuất hiện...
Cốp!
Đầu đập vào tường phát ra âm thanh không nhỏ, đứng dậy, xoa xoa lại mái tóc dựng đứng, Vũ Nam nhìn Quỳnh Lam nhăn mặt: