Câu nói của Kiwi cứ nhảy nhót loạn xạ trong đầu tôi, tưng bừng và rộn ràng chẳng khác nào lễ hội Carnival nhiều sắc màu của người Uruguay!
—–o0o—–
Thế nhưng niềm vui nhỏ bé ấy của tôi sau đó đã bị cô Thảo Vy dập tắt một cách tàn bạo.
Sau đây là đoạn đối thoại giữa tôi và cô ấy:
Tôi (rất hào hứng): Hôm nay chúng ta học gì vậy, thưa cô?
Cô Thảo Vy: Thế hôm qua em đã nghiên cứu quyển tài liệu đến đâu rồi, Hạ Kem?
Tôi (nghệt mặt ra): Em vừa đọc vừa tập làm theo, đến chương 2 rồi cô ạ.
Cô Thảo Vy: Cái gì? (đập bàn) Tôi đã dặn em đọc hết cơ mà? Có mỗi quyển sách mà từ hôm qua đến giờ vẫn chưa xong.
Tôi (đau khổ): Nhưng có tận 10 chương thưa cô. Nó dài quá, với lại em còn bài tập trên lớp nữa.
Cô Thảo Vy (vuốt tóc): 10 chương hay 100 chương cũng thế cả. Không chịu khó nghiền ngẫm thì chẳng đi đến đâu đâu. Nếu em chưa đọc xong, thì hôm nay ta không học hành gì thêm nữa. Lôi sách ra đọc, đến khi nào xong thì thôi. Tôi sẽ kiểm tra em, nghe rõ chưa?
Tôi (khóc không ra nước mắt): Nhưng thưa cô, hôm trước cô không dặn phải mang đến đây, nên em đã để quên nó ở nhà rồi ạ…
Chuyện gì xảy ra tiếp sau đó, tôi nghĩ bạn cũng đoán ra được. Tôi đã phải hộc tốc phi xe đạp từ nhà Kiwi về nhà mình, chạy một mạch lên phòng lấy cuốn tài liệu, rồi lại tức tốc phi đến chỗ học thanh nhạc. Tất cả diễn ra trong vòng 23 phút.
Đã vậy, đến nơi tôi còn thấy cô Thảo Vy đang đủng đỉnh sơn móng tay nữa chứ.
Thật tức không chịu được!
Cảnh tượng từ đó đến lúc hết giờ: cô Thảo Vy hết nhắn tin đến lôi laptop ra đọc báo, trong khi tôi vừa ôm cuốn sách vừa đứng lên ngồi xuống, ê a tập lấy hơi, đẩy hơi, tư thế đứng, tư thế ngồi, vân vân.
Dù cô ấy có không thích tôi, hay thế nào đi nữa, thì cũng không nên làm thế này chứ. Đây là bộ môn nặng tính thực hành, cần được dạy một cách bài bản cơ mà?
—-o0o—-
Trường Isaac Newton, giờ ra chơi ngày hôm sau.
“Này mọi người, có anh học sinh cũ sáng nay đến thăm trường mình đấy. Nghe đồn anh ấy tặng cho câu lạc bộ âm nhạc trường Isaac Newton nhiều nhạc cụ lắm, piano, guitar điện, trống,… toàn đồ xịn bên US.” Gigi vừa ngồi vắt vẻo trên bàn vừa ngắm nghía, vuốt ve chiếc vỏ điện thoại mới thiết kế của mình.
“Thế à, không biết có đẹp trai không nhỉ?” Tụi con gái ồ lên.