ng" rồi, anh T kêu 2 thằng xóm tui ngừng tay
- Thôi đủ rồi đó 2 thằng bây, dưỡng sức tí còn làm nốt 5 thằng kia
2 thằng chọi cái cây vào người thằng Cường rôi quay lại bàn về tiếp tục nhậu chờ đám kia tới kệ mẹ thằng Cường nằm vật vờ ở đó
Nhậu khoảng 1 lúc sau, thì điện thoại anh T reo lên, số gọi đến là thằng Tí xẹo
- Alo anh T, em tới rồi ạ..
Chap 31:
Rồi thì 2 đứa tui cũng ngồi cà cưa 1 hồi thì quả thật đúng là có khác viếng thăm tui. Tí xẹo vô phòng tui nằm và hỏi tên tui, trên tay cầm bịch đường sữa đến thăm tui xưng là đệ anh T, tui thì cứ à ừ chả biết mô tê gì vì tui thì chả biết thằng Tí xẹo tí xiếc gì. nó đến hỏi thăm vài câu rồi kêu ra về, tui cũng gật đâu. mãi về sau này khi anh T kể lại tui mới biết đầu đuôi câu chuyện...
Có lẽ có thể kết thúc cái chuyện giang hồ về xóm tui từ chap này được rồi, các bác có thể chào vĩnh biết anh T lần cuối tại đây. Vì có cho tiền thì thằng Cường VND cũng chả dám dính vào bé Nhy nữa huống hồ là đụng đến tui.
Sau cái vụ này, tui nằm bệnh viện khoảng thêm 3 ngày nữa thì hết chịu nổi sức ép của Hòa kì rồi, ngày nào cũng phải hít thở cái bầu không khí của mùi sát trùng, tiếng rên la, tiếng em bé khóc. Quả thật ko biết đối với các bạn địa ngục nó nằm đâu chứ với tui nó chính là cái bệnh viện ấy. Sinh lão bệnh tử, đau khổ đều có hết ở trong đây. Cho nên bằng mọi giá, vượt qua mọi biện pháp an ninh được thắt chặt 24/24 với dàn bảo vệ canh chừng nghiêm ngặt với hệ thống an ninh tân tiến. tui đã thoát đc cái nơi chết tiệt này 1 cách an toàn
Vài ngày sau đó thì vào lịch học rồi nên Bé Nhy cũng lai vảng đến nhà tui báo đời. Tui lại thế thân vào nhân vật Mr Lonely như thường ngày. Tự do thoải mái ko ai kèm cặp. Do lúc này tui cũng hơi có số má ở công ty nên báo bệnh xin nghỉ hẳn 1 tuần trời cũng ko ai dám hó hé.
Đến khoảng ngày 15 thì như lịch trình bay thì đúng là bé Nhi bắt đầu trở về Biên Hòa. em nó vừa đặt chân tới ranh giới giữa Bình Dương và Biên Hòa đã nhanh chóng nhắn tin cho tui y như công chúa sắp về làng thăm hỏi tình hình dân chúng ấy
- Em lên biên hòa rồi anh V ơi hihi - Bé Nhi nhắn qua tui
- Ừa, đi đường xa có mệt ko gái ?
- Dạ hông, em quen òi. mà anh đang ở đâu ak
- Anh đang ở nhà tu
- Cái gì ?hihi, sáng tu chiều hú tối uống milu hả ? - Con bé lại bắt đầu ghẹo
- Ừ, anh mới cạo đầu quy y cửa chùa hôm qua xong
- Ủa mà hôm nay hổng đi làm à ? em nó hỏi
- Đã kêu anh từ bỏ trần tục r`, giờ đang mài rèn kinh phật
- Xí, toàn bốc phét ko hà, thôi hổn cà rỡn với anh nữa, em về phòng sắp xếp đồ đây
- Mô phật, chúc thí chủ bình an, bần tăng thăng đây
Có lẽ các bạn để ý từ chap 1~ chap 31 có vẻ từ khi tui quen đc em tới giờ nó khá bình yên và màu hồng có phải ko ? ko 1 tiếng cãi cọ, ko 1 chút giận hờn vớ vẩn lảng vảng nào vào đây !!! vâng có lẽ nó sẽ mãi như thế nếu như ko có sự xuất hiện của bé Nhy từ đầu sấn vô câu chuyện này, nếu như tui đã không quên béng đi cái lời hứa mà tui đã gieo vô trong não em 1 niềm tin mãnh liệt hồi ở cà mau và từ đây bắt đâu sóng gió nổi lên, thổi bùng với mối quan hệ giữa 3 chúng ta 1 cách vồ vập mà đến ngay cả tui còn ko thể kiểm soát được... . Các bạn và tui có lẽ đã có quá nhiều phút giây êm đềm rồi... hãy chuẩn bị chờ cơn sóng gió ập đến kể từ giây phút này.
Khởi nguồn của cơn bão này bắt nguồn vào đúng cái tối đó khi Nhi vừa mới về. Tối đó lập tức em nhắn tin cho tui chủ động rủ đi chơi. nhưng mà cái đầu nó vẫn còn băng gạc nên tui cũng ngại đi đó đây vì phải vác thêm cái nồi cơm điện nữa nên cũng từ chối khéo kêu bận này nọ.
Đến khoảng 1 tiếng sau đang nằm thưởng thức mấy bộ phim lẻ thì lần này lại là bé Nhy đến nhà tui báo đời. đến nhà thăm tui dường như cho có lệ hay sao ấy các bác ợ, vừa đặt đít chơi được 5' con bé đã rủ tui đi chợ đêm ăn uống
Tui cũng từ chối khéo tại bảo đi mắc công đội nón bảo hiểm va vào vết thương đau lắm
- Đi với em anh khỏi cần đội, em bao cho, hihi - Con bé tự tin tuyên bố như đúng rồi còn hơn cái tin ngày tận thế
- Thôi, mắc công mấy bố hugo nó vịn nữa
- Nó vịn em lo cho
- Nhưng mà... - Tui bối rối
- Đi đi mà, năn nỉ đó, mình đi 1 mình buồn lắm - Bé Nhy chu mỏ lên nhõng nhẽo
- Sao em ko đi với bạn em ?
- Tui nó có kèo hết rồi T_T, huhu - Con bé giả vờ khóc thấy mà ghét
- Ừ đợi rồi ngồi chơi đó đi, anh lên phòng thay đồ cái
Mà nói thiệt với các bác cách ăn mặc tui giản dị lắm, có thể vài tấm hình gần đây tui show lên cho các bác coi, có vài tấm tui đi chơi mặc quần kaki áo thun, có tấm đi đón vợ đám cưới còn mặc