Mặt Quỳnh Lam đỏ ửng...Nhật Minh nói thế là có ý gì? Còn hai ngày nữa...không phải chứ?
Quỳnh Lam khẽ ho nhẹ, sao dạo này đầu óc cô có thể nghĩ ra mấy cái thứ đó chứ? Thật đen tối quá thể!
Chap gì gì đó=.=
Dưới ánh đèn đường nhỏ, mờ mịt, từng cơn gió mùa đông lạnh thổi buốt cả da thịt. Không khó để có thể nhìn ra ánh ánh sáng nhất từ chiếc xe thể thao đỏ...
-Nhật Minh...cậu đã làm mất buổi xem ca nhạc của tớ!
Quỳnh Lam chu môi quay nhìn đèn đường qua kính. Hờn trách Nhật Minh, đúng rồi, vì ai mà như vậy chứ? Đã không được xem mà cũng mất tiền...
Nhật Minh tăng nhiệt độ máy sưởi, cúi xuống lấy chiếc laptop dưới chân, bình thản mở lên rồi bâng quơ như việc đó chẳng có liên quan gì tới mình hết...
-Vậy sao?
Quỳnh Lam sửa lại chiếc cặp sách, lấy từ trong ra chiếc điện thoại cho vào chiếc quần bò mới mua...
-Còn hỏi? Cậu phải đền lại cho tớ cái gì đi chứ?
Nhật Minh nhún vai, mắt vẫn không chịu dời khỏi màn hình sáng, chỉ ghế nằm ra, đôi chân dài đặt lên tay lái, tay vẫn gõ liên tục vào bàn phím tạo nên những tiếng cách cách khá hay.
-Thái độ đó là sao? Cậu định thế nào?
Quỳnh Lam hất hất mặt về phía Nhật Minh, sao có thể đề cái tên lắm tiền này bóc lột sức lao động của người khác thế chứ?
Nhóc này, giờ định giở cái giọng gì đây? Thật hết biết mà...
Màu đen trong mắt Nhật Minh hiện lên vẻ khác thường nhìn qua Quỳnh Lam:
-Tớ nghĩ chúng ta dùng lọ nước hoa của mẹ một lần nữa cũng không sao...
Quỳnh Lam đỏ mặt, cái tên này, sao lại muốn dùng cái lọ nước hoa người lớn đó chứ?
-Nhật Minh, cậu đùa gì thế?
Nhếch nhẹ đôi môi mỏng, Nhật Minh lại nhìn vào màn hình sáng, tay không ngừng di chuyển trên chuột ảo, giọng nói có phần nhẹ nhàng, khó đoán...
-Cậu nghĩ tớ đùa sao? Thử một lần làm người lớn đi!
Ôi trời, cậu ấy đang nghĩ cái gì vậy? Xem cái giọng nói kìa...như vậy là ý gì? Quỳnh Lam còn chưa tới tuổi làm người lớn đó nhé!
Khuôn mặt đỏ ửng, nhiệt độ trong xe dường như tăng cao, Quỳnh Lam phải với tay giảm không khí nóng tràn đến!
-Nhật Minh, cậu đưa tớ tới đây làm gì?
Một câu trả lời vô cùng liên quan của con người chăm chỉ kia vang lên:
-Tớ lạnh!
Rồi Nhật Minh tự nhiên lại xoay lại nhiệt độ cũ, khí ấm tràn về!
-Nhưng tớ nóng!
Quỳnh Lam lại xoay lại...
-Đúng rồi, cậu nóng!
Nhật Minh đột nhiên quay hẳn người, trán chạm với trán Quỳnh Lam, nhẹ vô cùng nói:
-Vậy cởi áo ra đi...
Nóng...cái khí nóng nó tràn vào trong từng dây thần kinh của Quỳnh Lam, tạo lên phản ứng như núi nửa, khuôn mặt bỗng đỏ ửng hẳn lên...
Nhật Minh, cậu ấy nói thế là có ý gì? Không phải câu trước nói muốn làm người lớn là làm luôn đấy chứ?
Che hai tay trước ngực, Quỳnh Lam ra vẻ đề phòng:
-Này, muốn làm gì vậy?
Ghé sát miệng vào tai Quỳnh Lam, Nhật Minh thì thầm,nhỏ, kích thích đến tế bào thần kinh của Quỳnh Lam
-Đến nhà cậu rồi, xuống đi!
Quỳnh Lam tức đỏ mặt, lần này là tức nhé, không phải xấu hổ, ngước lên cắn vào má Nhật Minh:
-Thù thì phải trả, nhưng đền thì vẫn phải đền!
Chap???
Căn nhà theo phong cách truyền thống rộng lớn, từng viên sỏi nhỏ trải dài từ chiếc cổng gỗ lớn tới chiếc cửa hoa văn đơn giản, những chiếc đèn hiện đại chế tác theo phong cách truyền thống lạ mắt. Tất cả...lạnh lẽo!
Mở cửa bước vào, à, nhà người ta vẫn đang ăn cơm, Quỳnh Lam không muốn làm phiền, định đi thẳng lên tầng trên thì bị giọng nói đanh đanh chặn lại:
-Sống ở cái nhà này phải có quy tắc, không thể lúc nào cũng kè kè bên trai thế được...
Quỳnh Lam nhếch môi, ánh mắt từ khi nào đã trở lên khó đoán, thâm sâu:
-Quy tắc? Tất nhiên cháu đồng ý...trước khi chị Huyền không theo con trai!
-Con ranh! Mày tưởng mày đi làm thêm mà được yên với bọn tao à? dám nói con gái bà thế à?
Đập mạnh đôi đũa xuống bàn, kêu lên tiếng rắc. Mẹ Vương Huyền đập bàn đứng dậy tới trước mặt Quỳnh Lam chỉ chỏ, hét lớn!
...Nhưng...trái với thái độ kia, Quỳnh Lam nhếch môi, đuôi mắt hiện lên thứ ánh sáng kỳ lạ...
-Bác! Cháu không được quyền làm thêm?
Mẹ Vương Huyền tức tới đỏ mặt, gân xanh trên trán nổi lên, hiện những đường dữ tằn mà khuôn mặt phúc hậu bình thường không thể tưởng tượng ra...