n nếu cậu ra tay nặng quá đâu.
Ba gã đàn ông nghe vậy chỉ thiếu điều là lăn ra mà chết ngất đi vì đau tim. Nhưng bản thân như tên đã lên dây, không thể buông được nữa, cả ba liếc nhau rồi cắn răng xông thẳng vào Hải Long.
-Được, tôi sẽ dừng lại khi thấy…
Hải Long đáp lại, đồng thời tay siết thành nắm đấm và vung tới mặt tên đứng giữa khiến khắn bật trở lại đằng sau.
-… đánh đã đã tay.
Kết thúc câu nói đó là tiếng “phịch”, rồi “hự”, cuối cùng là tiếng rên đau đớn truyền đến, tên lái xe tiếp cận Hải Long đầu tiên bị đo ván chỉ sau nắm đấm như thép nguội của anh.
Gã đàn ông hứng trọn cứ đấm vào ngực chỉ kịp “hự” một tiếng rồi nằm im, nhưng cũng không vì thế mà hai tên đồng bọn còn lại dừng tay. Tên ở bên tay phải Hải Long chửi một tiếng rồi vung tay đánh tới trong khi Hải Long vừa mới ra một đòn với tên tới gã lái xe.
Hải Long vẫn bình tĩnh khi hai gã kia đều đồng loạt xông thẳng vào mình. Đôi mắt anh ánh lên những tia sắc lạnh khiến cho gã đàn ông bên tay phải anh vừa nhìn vào đã thấy tóc sau gáy dựng đứng cả lên. Hắn có cảm giác không phải hắn đang đối mặt với một tay giang hồ nữa, mà là một con thú dữ bị nhốt trong lồng sắt quá lâu ngày, hôm nay mới có cơ hội phát tiết hết những ấm ức trong người.
Hải Long hét lên một tiếng trợ lực, sau đó tung người đá một cước trước sau đều vào ngực cả hai gã. Hai tên chỉ có cảm giác như bị một cây gậy sắt nặng mấy chục cân đánh trúng. Lồng ngực nhói lên một chút, sau đó thì cả hai đều ngã lăn ra, sức lực trong người cũng theo cú đánh đó hư thoát hết ra khỏi cơ thể.
Ba gã đàn ông chỉ trong chốc lát đã đều nằm la liệt dưới đất, nhưng so ra vẫn là không thê thảm bằng gã đã bị Hạ Chi cho nếm một cú đá mà sau này khi ở trong tù hắn vẫn không thể quên được. Đám đàn em của Long lúc này chỉ việc tới nhét tất cả bốn tên vào ô tô và đợi công an tới, vì trước đó Thiên Anh cũng đã gọi cho Trung- người phụ trách chuyên án về Hạ Chi lâu nay tới để áp tải bọn này về đồn.
Ra đi
-Các chú ra tay nặng quá!- Trung nhìn vào mấy tên vừa bị Hải Long hạ gục chép chép miệng- Hạ Chi không bị sao chứ?
-Ông anh nhìn xem thế này thì có thể làm sao được không?- Hải Long chỉ vào gã bị thương nặng nhất, có lẽ do đau quá nên đã ngất đi, hai tay vẫn không rời hạ thể.
Trung nhíu mày nhìn, nhưng rồi hiểu ra vấn đề, anh cũng không biết phải nên cười hay nên khóc. Thiên Anh và Huy Khánh ở phía sau cũng cố nắng nín cười trước tình cảnh này. Sau cùng, Thiên Anh đằng hắng lấy lại vẻ bình thường rồi nói với Trung:
-Cũng muộn rồi, bọn em cũng đang bận. Có gì bọn em đưa Hạ Chi qua chỗ anh sau được không?
-Được, nhưng đừng quá lâu đấy nhé!- Trung gật đầu.
Sau đó anh bắt tay mọi người rồi cùng đồng đội áp tải đám người bắt cóc Hạ Chi ra về.
Sau khi Trung đi rồi, Thiên Anh mới mở cửa xe để Hạ Chi ra ngoài. Vừa rồi chứng kiến việc Hải Long cho đàn em đe dọa đám người bắt cóc mình thế nào, lúc này lại nhìn thấy vẻ thờ ơ không thèm quan tâm của anh, Hạ Chi cảm thấy sợ hãi. Nếu anh có ý hại cô thì chắc chắn sẽ không cứu cô lần này. Nhưng cái cách anh thể hiện mình lại không khác gì những lời mà Quân đã kể. Rốt cục mọi chuyện là như thế nào?
Thấy vẻ mặt của cô, Thiên Anh lại nghĩ cô vẫn còn sợ hãi nên hỏi:
-Em còn sợ lắm sao? Đừng lo, bọn họ đều bị bắt đi rồi. Để anh đưa em về.
Hạ Chi còn chưa kịp đáp thì Long đã cau mày nói:
-Không được, còn cuộc đua của chúng ta. Anh không thể bỏ như thế được.
Thiên Anh còn chưa phản bác thì Long đã quay người vẫy tay, gọi một tên đàn em tới rồi nói:
-Mày đưa cô bé về đi.
Rồi anh lại nhìn sang cô, đôi mắt lạnh vẫn không có hơn một ý tứ quan tâm nào:
-Về tới khách sạn thì đừng chạy lung tung nữa. Đợi cuộc đua ngày mai xong tôi sẽ dẹp hết bọn này, lúc đó hãy đi đâu thì đi.
-Vậy được không?- Thiên Anh nhìn cô hỏi ý kiến.
-Anh cứ đi với các anh ấy đi. Em không sao đâu mà.- Cô cố gắng nở một nụ cười, nhưng vẻ mặt hoang mang thì vẫn không thoát khỏi cái nhìn của Long.
Nhưng rồi Long cũng im lặng, quay người đi về xe của mình. Anh chàng có nhiệm vụ đưa cô về khách sạn thì dẫn cô ra xe, đưa mũ bảo hiểm cho cô rồi nổ máy và chở Hạ Chi về thẳng khách sạn. Nhưng anh chàng còn lịch sự và cẩn thận tới mức muốn đưa cô lên tận phòng. Vừa đứng đợi thang máy cô vừa quay lại cười gượng:
-Anh không cần đưa em lên tận phòng đâu.
-Không được.- Anh chàng cao to giãy nảy lên- Anh Long đã giao phó chị cho em thì em phải đưa chị về tận phòng em mới yên tâm quay lại báo cáo được.
Không