i…vô tình nhìn thấy cô và Thành Dưtừ miệng ống thông gió chui ra ngoài, vẻ rất vội vã, lòng nổi lên mối nghi hoặc, cứ thế theo dõi hai người, rốt cuộc cũng tìm ra được nơi này.”
Mặc dù đã hết sức kìm chế nhưng khi Du Giang Nam nhắc tới hôn lễ, giọng nói vẫn có chút gì đó mất tự nhiên.
Diệp Tây Hi lúc này bỗng nhiên ý thức được một điều, lần này mình đào hôn, Hạ Phùng Tuyền nhất định sẽ bóp chết mình mất. Lại nghĩ tới hôn lễ hôm đó, bọn họ ba người mặt đối mặt, chỉ toàn hiểu lầm khó xử.
Không khí trong phút chốc đã trở nên lúng túng hơn rất nhiều.
Du Giang Nam bưng tới một bát cháo, yêu cầu cô phải uống cho hết. Diệp Tây Hi vội vàng đón lấy bát cháo, nói muốn để tự mình làm. Kết quả động tác quá vội vã mà làm bát cháo đổ hết lên giường.
“Xem cô kia, vẫn vụng về y như trước đây.” Du Giang Nam vừa cầm khăn giấy lau lau chùi chùi vừa nhẹ giọng trách mắng. Mà cũng không thể coi là trách mắng được- giống như lời trách móc hờn giận giữa một cặp tình nhân với nhau thì hơn.
Diệp Tây Hi có chút không tự nhiên, hồi lâu, cô hỏi: “Đây là nơi nào vậy?”
“Biệt thự bên bờ biển.”
“Phong cảnh thật đẹp quá!” Diệp Tây Hi đứng từ trên sân thượng nhìn ra bên ngoài, hàng cây xanh bờ cát trắng, biển xanh xanh trời cũng thanh thanh, cô nói: “Tôi nghĩ, đến lúc tôi phải về rồi.”
“Cô muốn về Hạ gia?” Du Giang Nam ánh mắt buông thong xuống, nhàn nhạt hỏi cô.
Diệp Tây Hi gật đầu trả lời: “Bây giờ, nơi đó chính là nhà của tôi.”
“Vì sao?”
“Bởi vì ở đó có người thân của tôi.”
Du Giang Nam ngẩng đầu lên, khẽ nhíu mày hỏi: “Vậy thì Hạ Phùng Tuyền là gì?”
Diệp Tây Hi sửng sốt, định trả lời nhưng rồi lại thôi.
Đúng vậy, Hạ Phùng Tuyền.
Anh ta bây giờ là gì của cô nhỉ?
Người thân? Bạn bè? Vị hôn phu?
Hình như là phải mà cũng hình như là không phải.
Diệp Tây Hi mê man, cuối cùng chỉ đáp lại rất mơ hồ: “Anh ấy chính là anh ấy thôi.”
Trong phòng lại trở lại vẻ yên tĩnh như ban đầu, phía ngoài xa xa vang đến tiếng sóng xô vào bãi đá, tiếng đàn hải âu kêu to, gió biển rì rào thổi.
“Cô có muốn ở lại đây không?” Trong không gian yên tĩnh này, Du Giang Nam đột nhiên hỏi.
Diệp Tây Hi trầm mặc.
Ở lại đây, được sao? Có thểở lại ư?
“Chỉ năm ngày thôi, năm ngày sau cô có thể đi mà, được không?” Du Giang Nam nhẹ giọng hỏi.
“Năm ngày?” Diệp Tây Hi âm thầm nhẩm tính, bỗng nhiên giật mình nhớ ra, năm ngày sau là đến sinh nhật của Du Giang Nam rồi.
“Tôi không có ý gì đâu.” Du Giang Nam nói: “Chỉ là năm nay, đặc biệt sợ sự tĩnh mịch, mong có một ai đó có thểở bên cạnh tôi đón sinh nhật năm nay mà thôi.”
Khoé miệng anh ấy mở một nụ cười chua chát gắng gượng mà cô đơn, Diệp Tây Hi trong lòng cũng thấy nhói đau.
Chỉ năm ngày thôi ư?
Chỉ năm ngày thôi.
Cô đáp ứng.
Nhưng buổi chiều ngày hôm sau lúc thiu thiu ngủ, Diệp Tây Hi nằm trên giường, nghe tiếng sóng biển rì rào vỗ bên ngoài kia, trong lòng tựa như có sóng vỗ, bứt rứt không yên.
Làm như thế này, liệu có đúng không?
Cô chưa từng phải suy nghĩ nhiều đến như vậy, suy nghĩ đến điên đầu mà vẫn phân vân không tìm ra được đáp án.
Cho nên chỉ có thể ôm đống rắc rối đó trong đầu mà thôi.
Sáng sớm ngày thứ hai, trong lúc mơ mơ màng màng, đột nhiên cô cảm thấy mặt mình có cái gì đó ngưa ngứa. Cô lầm bà lầm bầm mở mắt ra, liền phát hiện ra thủ phạm là một chú Husky đang liếm mặt mình.
Diệp Tây Hi la to một tiếng.
Chú Husky kia mới được hai tháng tuổi, chưa quen thuộc với cô, lại nghe cô hét lên như vậy, nhất thời ngơ ngẩn, ba giây sau thì ba chân bốn cẳng cong đít chạy ra khỏi phòng.
Diệp Tây Hi vội vã đuổi theo nó xuống lầu, lúc này mới nhìn rõ, trong phòng bếp Du Giang Nam đang chuẩn bị điểm tâm.
Anh mặc một chiếc áo trắng hơi rộng thùng thình, quần vải thô màu sáng- giống như bộ mà lần đầu tiên Diệp Tây Hi nhìn thấy anh.
Toát ra khí chất thanh thản cao quý.
Con cún nhỏ Husky chạy tới bên chân Du Giang Nam, không ngừng vẫy vẫy cái đuôi của nó.
Du Giang Nam ngồi xổm xuống, thái nhỏ lạp xườn thành những miếng con con, cho nó ăn.