, được rồi.” Kiwi bật cười. “Vậy bây giờ đi ăn chút gì nhé, ok?”
“Ok!”
Một lát sau, bọn tôi đã có mặt trước nhà hàng pizza hut trên tầng 5 trung tâm thương mại.
Và không hiểu tình cờ hay thế nào mà bọn tôi đã gặp Mai Linh ở đó, cùng với mẹ của cô ấy. Ấn tượng đầu tiên mà tôi có được với mẹ Mai Linh là bộ móng tay được vẽ và dán cầu kì của bác ấy, thêm vào đó là bộ xường xám mang phong cách rất Thượng Hải.
“Cháu chào bác!”
“Chàu các cháu.”
“Hai người làm gì ở đây vậy?” Mai Linh thảng thốt.
“À, anh tiện đường ghé vào đây chơi thôi mà. Em biết đấy, mua sắm và ăn uống.” Kiwi khẽ nhún vai.
Đúng như phép lịch sự, Kiwi đã mời Mai Linh và mẹ cô ấy cùng vào ăn pizza.
“Đây là bạn của Kiwi à?” Bác ấy nhìn tôi thắc mắc.
“Dạ vâng.” Tôi mỉm cười.
“Lâu không gặp, dạo này trông Kiwi cao và đẹp trai quá!” Bác ấy quay sang trầm trồ. “Chả trách con nhỏ Mai Linh lúc nào cũng nhắc đến anh Kiwi.”
“Mẹ! Mẹ nói gì kì cục!” Mai Linh thẹn thùng, hai má ửng hồng lên trông chẳng khác nào búp bê barbie.
“Cái con nhỏ này, thích người ta thì có gì xấu đâu mà phải chối?”
“Cảm ơn bác, cháu cũng rất quý em Mai Linh.” Kiwi vui vẻ đáp.
Rồi ba người bọn họ nói chuyện rất hứng khởi, về chuyện ngày xưa đi học của Kiwi và Mai Linh, về gia đình của hai người, rồi những kỉ niệm hài hước.
Câu chuyện cứ xoay quanh mấy vấn đề như vậy, hầu như chẳng liên quan đến tôi chút nào, thế nên ngoài việc lắng nghe, mỉm cười, ăn pizza, uống nước ngọt ra thì tôi không biết phải làm gì, nói gì thêm cả.
Ngoài ra tôi cũng gọi thêm một đĩa Spaghetti Spicy Bacon cỡ lớn, một chiếc đùi gà rán mật ong, 1 đĩa salad ngậy sốt mayonnaise, khoai tây chiên bơ.
Thú thật, mấy món đồ ăn nhanh này khiến tôi phát ngán lên được, loay hoay mãi mà vẫn chưa ăn xong. Nhưng đấy là gọi cho cả Kiwi nữa chứ, đâu phải riêng tôi nào? Có điều, anh ấy làm gì có miệng để ăn trong khi bác Mĩ Mĩ (giờ thì tôi đã biết tên bác ấy) cứ hỏi anh ấy hết chuyện này đến chuyện kia.
Bác yêu dấu, bác có thể tha cho anh ấy vài phút được không?
Vừa cúi xuống, chưa kịp ăn được một miếng nào thì đã phải ngẩng lên tiếp chuyện bác ấy rồi.
Kiwi, thứ lỗi cho em vì đã không giúp gì được cho anh.
Nhưng ít ra, em cũng sẽ giúp anh giải quyết hết những món này.
“Kiwi à, lâu rồi bác cháu ta không đi shopping cùng nhau, gặp được cháu ở đây thật vui quá! Ta muốn cùng cháu lựa vài món đồ ở đây, cháu thấy thế nào?”
“À vâng được ạ.” Kiwi vui vẻ nhận lời. “Vậy còn…”
“Bạn cháu ấy hả?” Rồi bác Mĩ Mĩ quay sang nhìn tôi, vừa cười vừa nói. “Cháu muốn đi cùng ta không? Hay cháu ở đây chờ một lúc vậy, nhanh thôi.”
“Ừm…cháu.” Tôi ấp úng. “Thế cũng được ạ.”
Sao tự nhiên lòng mình lại buồn trĩu thế này.
“Ice-cream, anh đi một lúc với bác Mĩ Mĩ, em ở đây đợi nhé?” Kiwi nhìn tôi với vẻ ân cần, lo lắng.
“Ừ…em sẽ ở đây đợi anh.” Tôi gật đầu.
“Anh sẽ quay lại.” Ánh mắt anh ấy toát lên một nụ cười ấm áp.
Nhanh chóng, Kiwi khoác áo lên chuẩn bị rời khỏi nhà hàng.
Bất giác, tôi níu tay anh ấy lại, rất nhẹ, rất khẽ thôi.
“Em sẽ đợi anh.” Từng lời, từng chữ tôi nói ra đều nhẹ nhõm tựa làn khói mỏng manh, nhanh chóng tan biến vào khoảng không.
“Ừ.” Kiwi thoáng mỉm cười.
“Đi thôi anh!” Tiếng Mai Linh giục giã.
Trong giây lát, bàn tay anh tuột dần, tuột dần.
Giờ thì chỉ còn lại mình tôi.
Nhà hàng lúc đó đang bật bài hát trong bộ phim “Love story”-câu chuyện tình đẫm nước mắt.
Có lẽ vì thế mà tôi cũng thấy buồn theo, một cảm giác buồn đến khó tả.
Tôi đã đợi.
Đợi mãi.
Đợi mãi.
Đợi đến khi nhân viên thu dọn hết bát đĩa trên bàn, chỉ còn trơ lại lẵng hoa.
Đến khi những vị khách cũ lần lượt rời khỏi nhà hàng, những vị khách mới nối tiếp đến, rồi lại nối tiếp đi.
Kiwi mãi vẫn không quay lại.
Tôi tự nhủ rằng bác Mĩ Mĩ lâu ngày không gặp nên rất nhớ Kiwi, vì thế đã rủ anh ấy đi thật nhiều nơi, mua thật nhiều thứ cho thỏa thích. Mua xong, nhất định Kiwi sẽ quay lại thôi mà.
Nhưng rốt cuộc, Kiwi không quay trở lại.
Một lúc lâu sau đó, anh ấy gọi, nói rằng đã mua xong rồi, nhưng bác Mĩ Mĩ muốn cùng anh ấy đi mua quà cho bố mẹ Kiwi ở cửa hàng khác ngoài trung tâ