Trang kéo váy lên cao một chút để độ dài của nó không ảnh hưởng tới việc di chuyển, háy mắt đề nghị.
- Hì. Chỉ cưới một lần duy nhất thôi, phải làm cho nó lung linh chứ, mấy bức này chị chụp nháp và giữ lại làm của riêng mà.- Cất máy ảnh vào trong túi, Uyển Nhi tiếp- Lát nữa nếu không bận thì mời hai em dùng bữa tối với chị nhé?
- Tối nay ạ? Hi, em có hẹn với bố mẹ anh Thiên Anh mất rồi. Em vào trong thay đồ một lát!
Phòng thay đồ đóng lại, bên ngoài chỉ còn Thiên Anh và Uyển Nhi.
- Còn một tuần nữa là tới ngày kết hôn. Hi. Cậu chuẩn bị xong hết rồi chứ?- Nhấp chút cà phê, Nhi hỏi mà không nhìn.
- Vâng.
Trước khi không khí kịp chùng xuống trong im lặng Trang đã thay đồ xong bước ra.
- Em rất thích bộ váy cưới này, ưng ý nó tới từng đường chỉ, hai người có thể cho em biết ai là người đã thiết kế không?
Cố im lặng một cách ẩn ý, Uyển Nhi gõ nhịp trong đầu chờ sự xuất hiện của người đặc biệt.
- Tớ đã nhờ bạn thiết kế.
Vi xuất hiện ngay sau khi Nhi đếm đến ba.
- Vi!
Nó gần như là mừng rỡ chạy đến, ôm chầm lấy cô bạn, nó cứ nghĩ là Vi sẽ không về, nó cứ nghĩ là cô bạn không thể tới dự đám cưới hay gặp nó như thế này?
- Sao cậu lại bảo bận không về được hả cái đồ đáng ghét? Cậu có biết tớ buồn thế nào không?
Vỗ vỗ vai nó, Vi cười:
- Tớ xin lỗi, xin lỗi.
Thả Vi ra, nó ngắm cô bạn từ đầu đén chân ( dễ đến cả phút):
- Mèn ơi! Cậu khác quá Vi à! Xinh hơn! Hàng mi thưa ngắn và đôi mắt đen láy của cậu đâu mất tiêu rồi?
- Hì. Tại thời tiết bên Anh khác bên mình mà.
Giải thích cho nó xong, cô bạn quay sang chào hỏi mọi người.
- Chào mừng em đã trở về!
Thiên Anh sau một hồi bất ngờ lại vui vẻ như thường.
- Rất vui vì được gặp lại anh!
Giờ chỉ còn một người im thin thít từ lúc nó xuất hiện:
- Hi. Chào chị Nhi!
- Lâu lắm rồi mới gặp em!- Uyển Nhi vòng tay qua ôm nó một cái thật chặt.
- Muốn có thời gian nói chuyện với cậu nhiều hơn nhưng mà giờ tớ phải đi rồi, cho tớ địa chỉ khách sạn cậu ở với phone đi, để tối tớ tới!
Lôi một cuốn sổ nhỏ bằng lòng bàn tay ra, Trang chăm chú chờ nó đọc địa chỉ.
- Phòng 408- khách sạn H.G. Số điện thoại của tớ là 0165 *******. Hi. Sẵn sàng đón tiếp quý cô mọi lúc mọi nơi nhé!
- Okay. Hihi. Cậu cứ chuẩn bị nha, tớ đi đây!- Quay sang kéo tay anh Thiên Anh cô bạn mỉm cười- Chào mọi người.
Vẫy tay qua cửa cho tới khi chiếc xe lăn bánh đi mất, Trang khiến nó thật sự thấy vui, đã bao lâu rồi mà cô bạn của nó vẫn dễ mến như ngày nào.
- Cô nương có cho tôi vinh hạnh được mời cô về nhà chơi không đây? Anh Bảo Anh sẽ vui lắm khi thấy em.
Lấy túi xách, chị Uyển Nhi háy mắt với nó:
- Hi. Vinh hạnh đó đáng lẽ ra là của em mới đúng chứ ạ!^^
Đóng cửa xe, nó cài dây an toàn.
- Em về luôn chứ? Còn bác gái, bác ấy có khoẻ không?
Nhấn ga, chị Nhi quay sang hỏi nó đầy quan tâm.
- Vâng, em về hẳn luôn. Hi. Cảm ơn chị, mẹ em vẫn khoẻ.
- Công việc của em thế nào? Nghe bảo em đã hoàn thành xong bằng thạc sĩ đại học Oxford. Hi. Thành tích rất đáng nể nhé!
- Em thi tuyển bên trụ sở chính của M.P.A nên được điều về làm CMO chi nhánh Việt Nam.
- M.P.A?- Nhắc lại tên công ti của nó, khoé môi chị Nhi như mỉm cười thích thú.
- Sao thế ạ?
- À, không có gì. Hi. Cho chị gửi lời khen tới chiếc nhẫn trên ngón áp út của em, nó rất đẹp.
Vi đưa bàn tay trái lên chạm nhẹ chiếc nhẫn, đẩy nhanh sự lúng túng và tích tắc đôi mắt nó biến chuyển đi. Và hình như hành động ấy không thể qua được mắt của chị Uyển Nhi.
- Vật phẩm xinh xắn ấy chỉ có thể đánh lừa những chàng trai nhút nhát mà thôi, nó không đủ quyền năng để ngăn cản ai đó khi họ thật lòng với em, bất kể dù em đã kết hôn hay chưa?!
- Em biết.
- Em khác trước đây nhiều. Hi. Thời gian tuyệt vời thật!
Dừng xe, chị nhoẻn cười nhìn nó chuyển chủ đề:
- Tối nay, chọn món gì để chị phục vụ tận nơi nào?
***
Sau một hồi đi dạo lòng vòng quanh Hồ Tây, nó đón chiếc xe bus cuối cùnh trong ngày khi màn đêm tĩnh mịch bao trùm lên tất cả.
Đã lâu lắm rồi giờ nó mới tiếp tục thói quen gần như bị rơi vào quên lãng này. Bước lên, Vi chọn vị trí cuối cùng sát cửa sổ, nó là hành khách duy nhất trên xe. Xem ra từ chối lời đề nghị đưa nó về nhà của anh B