“Đừng để chú nhúng tay vào mấy việc này một lần nữa”.
Quân cười khì khì “Vâng, cháu biết rồi. Mấy lị cháu giải quyết xong mấy vụ râu ria này thì cũng phắn luôn rồi còn gì. Chú có muốn cũng không được đâu”
Định quan sát vẻ nghênh ngang của Quân, chút bất an mà Hoàng Diễm gieo vào lòng anh đã trôi đi ít nhiều. Có vẻ như mọi chuyện không đến mức nghiêm trọng như anh tưởng. Anh hỏi han một hồi, qua cái giọng tưng tửng của Quân thì biết ông trời con này vất vưởng ở mấy câu lạc bộ bi – a, chơi độ kiếm tiền tiêu vặt. Không ngờ, đang chơi thì lại gặp cái hội đã quỵt tiền và đánh hội đồng mình lần trước . Bọn này đang cầm bi ném vào mặt một cậu thanh niên xấu số khác. Quân thấy thế mới ngứa tiết nhảy vào, thành ra một đám hỗn độn loạn xà ngầu, đánh nhau chí chết. May cậu thanh niên kia có bạn bè đến tiếp viện kịp thời, nên lực lượng khá cân sức. Hai bên đánh nhau tơi bời khói lửa, máu đang bốc lên rừng rực thì đúng lúc công an phường đến hốt cả hội về đồn.
Quân cười khì khì, vặn người răng rắc “Lâu lâu mới được giãn gân giãn cốt, đã quá chú à!”
“Đã thì quay lại vào đồn”
Quân ngậm chặt miệng, liếc nhìn Định, lúc sau mới nói ấm ích “Cháu gọi điện phá chuyện tốt của chú hay sao mà chú cau có thế kia”
Định không thèm phản ứng nhưng Dương bỗng nhiên mặt đỏ lựng, cô nghĩ đến màn “thắm thiết” hồi chiều và sự xuất hiện khủng bố của một binh đoàn phá hoại.
Quân thấy vẻ mặt của Dương thì ngợ ngợ, cười cười.
“Chết cha, đoán lung tung mà lại trúng rồi”.
Định quay ra, nhìn Quân lạnh lùng “Nói nhiều. Về nhà đi. Mọi người đang tìm!”
Quân nhún vai, giọng ương ngạnh “Cháu không về. Đừng nói chú cũng hùa cả vào với ông và mẹ cháu đấy”.
Định vẫn lầm lì “Đi đâu thì đi. Nhưng đừng để họ động cái lại gào đến chú”.
Dứt lời, Định kéo tay Dương đi phăm phăm. Dương ngoái lại phía sau, Quân vẫn đứng đó với vẻ mặt của nàng cung tần bị “thất sủng”. Dương áy náy kéo kéo Định lại.
“Anh không định hỏi xem Quân cãi gì với nhà à?”
“Không!”
“Nhưng mà…”
Dương còn đang do dự thì Quân đã rảo bước sánh ngang gần hai người, tỉnh bơ xoa đầu cô “Ối dà, Nhái Bén, đừng có lo xa. Chú Định mặt sắt đen sì, nhưng lòng mềm như bún. Trông thế thôi nhưng thương đây lắm, bỏ thế nào được. Chú nhở??? Thôi chú với Nhái Bén cứ đi chơi, cháu về nhà trước”
Định quay phắt ra, giọng đanh lại “Về đâu thì về, đừng có về nhà chú”.
Quân cười nhe răng “Vầng, vậy cháu chuyển khẩu qua nhà Nhái Bén, hê hê!”
Dương trợn mắt nhìn hai chú cháu nhà kia đấu khẩu một hồi, cuối cùng đi đến một kết luận to nhớn. Quân đúng!!!
Lòng Định đúng thật là mềm như bún. Bởi vì sau một hồi chày bửa và giằng dai, rốt cục, Quân nghênh ngang khoác ba lô về thẳng nhà của Định.
Buổi tối. Dương hí hoáy trong bếp đúng kiểu một bà nội trợ đảm đang xếp các loại thức ăn trên bàn. Nhìn thì khá đẹp mắt dù thức ăn chế biến sẵn là … chủ yếu ^.^. Cô bưng bát canh cà chua trứng đậu đặt lên bàn – thứ duy nhất là sản phẩm cô tự chế, xuýt xoa nêm nếm một hồi, chưa kịp ngợi ca mình thật có hoa tay thì nghe thấy ngoài phòng khách có tiếng vật lộn. Cô vội lau tay, lao ra thì thấy Định và Quân đang vật nhau như hai thằng nhóc con lớn xác.
Tiếng Quân hổn hển.
“Cháu đã bảo rồi… Cháu nhất quyết …. không gọi!”
Định vẫn cố sức giành lấy chiếc điện thoại của Quân. Hai chú cháu to như hai con tịnh giằng co nhau khiến Dương phát xót cho cái salon của mình. Tình hình có vẻ rất cân sức nên thương vong thuộc về cái … salon là điều chắc chắn.
Dương đứng thô lố mắt một hồi, bụng bảo dạ mình có nên gào lên cổ vũ cho “hai trẻ” này cho xôm không. Hay lại nhảy bổ vào để mà can ra. Hay cứ im thin thít như thịt nấu đông cho hai chú cháu nhà ấy giải quyết nhau còn một mình cô đi … đánh chén???
Mà cái thằng nhóc Quân này… sao nó lại có biệt tài làm cho mọi người cũng trở nên hàm hồ và con nít như nó vậy không biết? Đấy, bằng chứng là Định của cô điềm đạm trầm tĩnh là thế, hết bị nó chọc cho phát cáu lên, còn giờ thì cũng thượng cẳng chân hạ cẳng tay như ai!
Được một lúc, ưu thế nghiêng về phía Định, anh đè được Quân ra và giằng lấy được chiếc điện thoại. Thấy cu cậu chuẩn bị nhào vào mình, anh trừng mắt.