hùi hụi nhìn chùm bóng sặc sỡ. Đang mải ngắm nhìn cô không để ý rằng anh đã trèo lên cây từ lúc nào
-Ơ,Lạc Dương, sao anh trèo lên thế? Xuống đi,ngã bây giờ,mua chùm khác cũng được mà
Nhưng anh không nghe cứ trèo tiếpmột cách chuyên nghiệp như thợ trèo cây ấy. Chỉ một lát sau anh đã xuống đất an toàn.Anh vừa thở lớn vừa nhìn cô mỉm cười
-Của em này
Cô gái vội sà vào lòng anh ôm chầmlấy thặt chặt
-Ơ này, em buông ra đi người anh toàn mồ hôi đấy
-Kệ,em ứ biết,cái gì của anh em cũng thích hết
Và họ nhìn nhau mỉm cười hạnh phúc…………….”
Mai mai ôm lấy gốc cây xà cừ ấy khóc lớn.Hoài niệm đẹp đẽ quay về càng khiến lòng cô đay đớn. Cô đã từng hạnh phúc như một công chúa,được yêu chiều như thế đấy. vậy mà cô đã đánh mất nó. Mai Mai khao khát được đi bên cạnh Lạc dương,được anh yêu thương nhưng cô đã nhận ra điều này quá muộn màng
Những ngọt ngào tan thành bụi cát bay mãi theo gió. Cô đuổi theo nhưng không tài nào bắt kịp nổi. Nó đã đi quá xa mất rồi,xa tít tắp nơi chân trời,chỉ còn là những hoài niệmin sâu trong trái tim Mai mai. Từng giây phút,từng lời nói,từng ánh mắt trao nhau hiện lên một cách rõ ràng
-Cái gì của em là của anh ư? Ha ha ha………..- Mai Mai bất chợt cười lớn cười điên dại, cười rồi lại khóc, khóc một cách xót xa –anh đâu còn là của em nữa phải không Lạc Dương? Anh không yêu em nữa phải không. EM biết lỗi rồi…………biếtlỗi rồi………….đừng rời bỏ em……….em yêu anh………..
Rồi mai mai đã ngất đi vì kiệt sức.Thứ cuối cùng cô có thể cảm nhận được là một vòng tay ấm.
“Em đã yêu anh và vì thế bây giờ em đau.Nhưng em sẽ không bao giờ hối hận vì chuyện ấy.Bởi được yêu anh và được anh yêu là hạnh phúc lớn nhất cuộc đời em –thứ mà em chỉ có thể kiếm tìm trên thiên đường”
Người ôm lấy Mai Mai lúc đó chínhlà Tử Long.Anh ngạc nhiên khi thấy Mai Mai bất tỉnh ở chỗ này. Anh vội vàng đưa cô vào trong xe. Cả người Mai Mai ướt như chuột lột,lạnh ngắt
Tử Long lấy tạm khăn tay lau khô mặt cho cô và cởi áo khoác của mình cho cô mặc. Tử Long nhìn đồng hồ. Bây giờ là 12 giờ trưa.Tại sao Mai mai lại ra ngoài lúc trời mưato thế này? Rồi còn bất tỉnh ở chỗ vắng nhưu thế này nữ. Tử Long gặt bỏ những ý nghĩ lung tung đó và chạy xe thật nhanh đến nhà Mai Mai
Kính koong………….Tử Long bấm chuông liên hồi mà không thấy ai ra mở cửa. Anh đang định đi về thì cửa mở. Bà Kim hớt hải chạy ra,Thấy Mai mai nằm gọn trên tay TửuLong bà sửng sốt
-Thế này là thế nào? Mai mai bị làm sao?
-Con không biết. Con đang đi trên đường thì thấy cô ấy bất tỉnh ở bên một gốc cây. Con vội lao xe đếnđấy –vừa nói anh vừa đi nhanh vào nhà
Anh đặt Mai Mai xuống ghế thở mệt nhọc
-Hai bác chăm sóc cô ấy nhé. Con có việc bận mất rồi. Khi nào cô ấy tỉnh bác báo con một tiếng. Con đi đây.
Nói rồi Tử Long vội vã ra về không kịp để ông bà Nhật Long nói một câucảm ơn. Anh đang trên đường tới tòa án. Vụ kiện sắp bắt đầu lúc 1 h. Anh còn phải đến chuẩn bị trước nữa. Việc quan trọng ấy không thể bỏ được dù anh lo cho Mai Mai lắm. bà Kim lau khô người rồi thay áo choMai Mai và đặt cô lên giường
Môi cô tái nhợt,môi vẫn mấp máy gọi tên Lạc Dương,mồ hôi vã ra,khuôn mặt vô cùng đau khổ. Bà Kim thấy con gái cứ gọi tên Lạc Dương mãi,bà hiểu chuyện này chắc chắn liên quan tới anh. Bà rút điện thoại ra gọi cho anh ngay lập tức
-Lạc Dương,con có gặp Mai Mai hôm nay không?
-Dạ……….. –Lạc Dương ấp úng anh đang phân vân không biết có nên nói ra hay không –Thế có chuyện gì hả mẹ?
-Tử Long vừa đưa Mai mai về nhà. Con bé vẫn đang bất tỉnh
-Con……..
Chưa kịp nói hết câu thì Mai mai đãchồm dậy giật điện thoại của bà Kim
-Mẹ đừng gọi cho Lạc Dương-cô gắt lớn
-Con tỉnh rồi à? –bà kim tròn mắt nhìn con gái
Đó là câu cuối cùng Lạc Dương nghe được. Sau đó chỉ còn những tiếng tút tút. Mai Mai tắt máy rồi. Anh thẫn thờ nhìn xa xăm. Rốt cuộcchuyện gì đã xảy ra? Vì sao Mai maikhông muốn bà Kim gọi cho anh. Đầu óc anh rối tung cả lên với mớ suy nghĩ hỗn độn. Anh phải tìm bằng được câu trả lời.Anh vội mặc áo khoác ra xe lên đường đến nhà Mai mai hỏi cho ra nhẽ
Tại nhà Mai mai…………
-Tại sao mẹ lại gọi cho lạc Dương chứ?
-Tại sao lại không được? Con bình tĩnh đi. Ngồi xuống kể cho mẹ nghe chuyện gì đi!
-Không,con mệt,mẹ không cần nghe đâu. Con muốn được yên tĩnh
Nói rồi cô chùm chăn kín đầu tránhmặt mẹ mình. Bà Kim cũng đành chịu,bà đóng cửa lại rồi ra ngoài. Vừa rađến phòng khách thì nghe có tiếng bấm chuông.Bà chạy ra mở cửa. Lạc Dương đến. Nỗi lo lắng hiện rõ trên khuôn mặt anh
-Mẹ,mai Mai đâu?