nhngồi đối diện với tôi: “Chúng ta ăn gì, mình có phiếu ưu tiên.” Cô ấy lấy trong xắc tập phiếu ưu tiên để trên bàn.
“Gì cũng được.”
“Vậy thì mình chọn đồ ăn trẻ em, đồ chơi thì dành cho Dĩ Văn.” Mặc Sênhvui vẻ nói giọng tỏe ra nghiêm túc.
Tôi biết co ấy đang đùa, nhưng không thể nào cười được, tôi bỗng thấy ghét sự vui vẻ của cô ấy, trái ngược với tâm trạng căn thẳng của tôi lúc đó.
Mặc Sênhđi xếp hàng, bảo tôi ngồi giữ chỗ.
Người xếp hàng rất đông, Mặc Sênhđứng ở cuối hàng, nhưng không yên, thỉnh thoảng lại nhô người ra ngó nhìn vào cửa quầy hàng. Một người đàn ông bê cái khay đi quá, cô ta vô tình c
hạm vòa cái khay làm đổ cốc Coca. Mặc Sênhrối rít xin lỗi , rồi luống cuống thu dọn.
Tôi nghĩ giá bây giờ Dĩ Thâm có mặt ở đậy chắc chắn anh ấy sẽ cau mày, rồi sẽ lại giúp cô ấy thu dọn.
Một người hậu đậu như vậy có thể giúp gì cho Dĩ Thâm? Mặc Sênhlà Dĩ Thâm là hai thế giới hoàn toàn khác nahu, cô ta cứ vô tư vậy làm sao đi vào thế giới nội tâm của Dĩ Thâm, Dĩ Thâm cần một người có thể giúp đỡ anh ấy, có thể chăm sóc anh ấy, chứ không phải một người luôn cần được chăm sóc.
Mặc Sênhbê cái khay trở lại, vạt áo bị giây nước coca, nhưng cô ta không để í, quay sang tôi nói:”Dĩ Văn, đừng nói với Dĩ Thâm chuyện này nhé, chuyện mình vừa gây ra ấy.”
Tôi gật đầu ăn mấy lát khoai rán.
“Mặc Sênh.” Tôi bắt đầu.
Mặc Sênhvừa dùng ống hút uống coca nghe gọi, ngẩng đầu , đôi mắt đen nhìn tôi.
Tôi vội tránh ánh mắt của cô ấy, nói nhanh: “Tôi và Dĩ Thâm không phải là an hem, trước đây hai gia đình chúng tôi là hàng xóm của nhau, cùng họ nên bố mẹ đặt tên giống nhau. Sau đó bố mẹ Dĩ Thâm qua đời, bố mẹ tôi nhận nuôi Dĩ Thâm.”
Tôi nói một mạch, Mặc Sênh vừa hút coca vừa ngẩng người, nghe tôi nói, không có phản ứng gì.
Bỗng tôi trở nên nóng nảy, ngữ khí trở nên nghiêm trọng: “Cô không hiêu sao? Chúng tôi hoàn toàn không phải là an hem, chúng tôi hoàn toàn chẳng có gì gần gũi vè huyết thống.”
“Dĩ Văn đang đùa đấy à?” Cuối cùng cô ấy nói, lại là câu tôi bực mình nhất.
“Dĩ Thâm chưa bao giờ nói…” Cô ta phân vân.
“Chuyện nhà chúng tôi tại sao Dĩ Thâm phải nói với cô? Dĩ Thâm có bao giờ nói với cô chuyện gì quan trọng không?” Thấy Mặc Sênhlúc ấy tái mặt, tôi biết tôi đánh trúng điểm yếu của đối phương. Tuy nhiên, đúng khi hai người ở bên nahu, chẳng có gì giống đôi tình nhân mà giống như một người lớn nom một đứa trẻ, người lớn có nói với đứa trẻ con chuyện lớn không?
Về sau, khi tôi hoạt động trong thương trường có người nhận xét: “Dĩ Văn có thể coi là ví dụ điển hình không nên đánh giá con người qua ngoại hinh. Thoạt nhìn rất dịu dàng , yếu đuối,có vẻ dễ bắt nạt, thực ra rất cao tay, biết đánh trúng điểm yếu của đối phương, dồn người ta vào chân tường.”
Tôi nghe vậy, chỉ cười nhạt, chỉ thỉnh thoảng nghĩ lại lần đầu tôi phát huy bản lĩnh đó, chính là vào buổi chiều hôm đó, đối vào người bạn tốt của mình, đối với một người thực sự không hề có lòng tinvaof tình yêu của mình.
Tuy nhiên, hồi đó có ai tin vào tình yêu của hai người ấy? tôi, bạn vè Dĩ Thâm , bạn bè của Mặc Sênh, mọi người đều cảm thấy họ không hợp nhau, cho rằng sớm muộn gì họ cũng chia tay.
Lúc đó có lẽ chỉ có một mình Dĩ Thâm cảm thấy hai người sẽ mãi mãi là của nhau.
Tuy nhiên Dĩ Thâm sai ở chỗ quá tự tin,
Tôi nhìn Mặc Sênhlúc đó rõ ràng bắt đầu hoảng hốt, ném quá bom thứ hai: “Hôm nay tôi chính thức tuyên bố với cô, tôi yêu Dĩ Thâm, nhưng tôi không muốn yêu thầm yêu vụng, tôi với cô sẽ công khai cạnh tranh.”
Nhân đà tôi nói câu cuối cùng: “Triệu Mặc Sênh, chị tưởng chị mạnh hơn tình cảm hơn hai mươi năm giữa tôi và Dĩ Thâm dao?”
Nói xong tôi đứng dậy đi thẳng. trong mấy giây lúc mở của ra ngoài, tôi thầm nghĩ chỗ thức ăn Mặc Sênhvừa mua chưa hề động đến, không biết cô ấy co còn taamt rạng để ăn hay không
Mấy ngày tiếp theo tôi ở lì trong trường không sang chỗ Dĩ Thâm cũng chẳng đi đâu. Cuộc sống của tôi theo trật tự cố định – phòng ở- lớp học – nhà ăn và ngược lại
Nghĩ đến cùng thực ra tôi là người hèn nhatsm có lẽ cón bỉ ổi nữa. tôi không dám nói thẳng tình cảm của mình với Dĩ Thâm, cho nên phải đi tìm Mặc Sênh, để cô ấy nói với Dĩ Thâm.
Xưa nay, tôi chưa bao giờ coi anh là anh trai, anh biết không?