úc này của cô. Anh thậm chi còn buông một câu khi đi qua trước mặt cô để quay vào nhà:
-Đàn bà… thì ra ai cũng dại dột và cả tin như ai…
Sau một đêm say
Đêm nay là một đêm trắng với nhiều người.
Thiên Anh nghe tiếng bước chân xa dần, rồi sau đó là tiếng khép cửa khẽ khàng, cuối cùng chỉ còn bóng tối yên ắng tới đáng sợ, anh chợt trở mình.
Vậy là cuối cùng cô cũng đi, rời bỏ anh như anh đã biết từ trước đây rất lâu. Lâu nay cô ở bên anh, chăm lo cho anh như một người vợ trẻ thực thụ. Cô cho anh cái giấc mơ mà anh đã khao khát từ lâu. Cô ở bên anh giống nhưa giữa hai người chưa từng có sự xa cách. Nhưng anh biết, cô chắc chắn sẽ rời bỏ anh, chạy theo giấc mơ của cô.
Thực ra không phải là Thiên Anh không thể cho cô giấc mơ đó. Anh có thể đưa cô tới sinh sống ở bất cứ nơi nào cô muốn, nhưng cái anh không thể, chính là rời bỏ Việt Nam, rời bỏ bố mẹ, gia đình của mình.
Từ lúc rời khỏi Hà Nội, ra đảo và bắt đầu lao động như những người nông dân, anh mới thấy yêu hơn quê hương của mình. Đó là một thứ tình yêu kỳ lạ mà chỉ trong lao động vất vả anh mới có thể tìm ra. Anh thậm chí đã từng làm công việc cào muối thuê, tằn tiện từng đồng một để có đủ tiền thuê nhà, rồi mở ra phòng khám như hiện tại. Nếu bảo anh phải rời bỏ những điều đó để tới sinh sống cùng cô ở một vùng đất trong mơ nào đó, có lẽ bản thân anh sẽ khó lòng chấp nhận được.
Nhưng rồi nỗi nhớ cô khiến anh bật khóc lên thành tiếng. Chưa khi nào anh thấm thía nỗi cô đơn kinh khủng như lúc này. Anh khóc vì đau khi không thể mạnh mẽ níu giữ người con gái mình yêu ở lại. Anh khóc vì biết cô sẽ rời xa mình, mà lại không thể làm gì ngoài việc bất lực nằm nghe cô khóc trước khi rời đi. Giá như anh có thể chìm hẳn vào giấc ngủ thì có lẽ anh sẽ không cảm thấy đau đớn như lúc này.
2h sáng, Long gọi điện cho Thiên Anh. Lúc này anh đã tỉnh táo hơn một chút, vẫn lặng lẽ ngồi đốt hết điếu thuốc này tới điếu thuốc khác bên cửa sổ. Long gọi anh đi uống rượu. Nếu bình thường thì sẽ chẳng bao giờ anh đồng ý, nhưng hôm nay khác. Anh cảm thấy mình cũng cần phải có thêm một chút rượu, và một người bạn cùng say.
Khi anh tới, Long đang ngồi ở một góc, trong tiếng nhạc ầm ĩ của vũ trường, đứng cách anh không xa là vài tên vệ sĩ, có nhiệm vụ không để ai tới gần làm phiền trong lúc anh uống một mình. Bình thường nếu Long không mang theo vệ sĩ, có rất nhiều cô gái sẽ tới gần làm quen hoặc ve vãn anh. Ở bất kì nơi nào, Long cũng là một chàng trai vô cùng nổi bật và cuốn hút.
-Đi rồi à?- Long cười hỏi khi thấy anh ngồi xuống.
-Ừ, đi rồi. Sao cậu biết?- Thiên Anh cầm lấy cốc Hennessy mà người pha rượu vừa đưa cho rồi gật đầu đáp.
-Gặp cô nàng kéo va li ra khỏi khách sạn bắt taxi mà.- Long cười khẩy- Thôi quên đi, đàn bà toàn là những kẻ nói một đằng làm một nẻo. Uống đi ông anh.
Long nói rồi ghé cốc rượu lại chạm vào cốc của Thiên Anh, tiếp tục đưa lên miệng uống.
-Cô ấy thậm chí còn không nói một lời từ biệt, ngoài một lá thư.- Thiên Anh thở dài.
-Ha ha, em nói rồi, lòng dạ đàn bà rất khó dò mà. Anh thử nói xem, em có để cho chúng nó phải thiếu thốn cái gì không, tình cảm cũng có, tiền bạc cũng có, vậy mà… Ha ha… Kẻ thì có con với người khác, kẻ thì bỏ đi vì ghen tuông với người chết… À không, nghe một con bé nào đó nói thì cô ta bỏ đi theo cái học bổng thiết kế thời trang chết tiệt nào đó của cô ta.
Uống đi anh. Hôm nay em sẽ cho anh bò về phòng. Ngủ một giấc, mai dậy quên hết. Đàn bà không thiếu mà, đúng không? Mặc dù em không cần nhưng nếu anh cần thì chắc chắn còn rất nhiều người mà… Ha ha.- Long cười rồi tiếp tục cầm cốc rượu lên.
-Thôi, không nói gì tới họ nữa. Anh em mình uống đã.
-À, nói tới đàn bà em lại phải nói với anh chuyện này. Cái con bé mà anh nhờ em để mắt tới ấy… tên gì nhỉ? Tự nhiên em quên…
-Hạ Chi? Có chuyện gì với cô ấy sao?- Thiên Anh sửng sốt hỏi.
-Tối qua em đã cho cô ta gặp một người, chính là cái gã mà anh đã gặp ấy, tên là Quân, anh nhớ không?
-Quân à? Nhớ, người của phong lan hội. Rồi sao?
-Hắn nói Thanh Lâm mất rồi.
-Sao? Thanh Lâm đã chết sao?- Thiên Anh giật mình kêu lên.
-Đúng rồi, mặc dù không ưa lắm cái tên nhà báo đó nhưng hắn chết em cũng thấy tiếc. Đời đâu phải ai cũng được như hắn đâu. Hắn là người duy nhất dám chửi to tên em trên mặt báo, mà em chẳng làm gì được. Hắn chửi đúng quá mà.- Long nhếch miệng cười.
-Vậy giờ Hạ Chi thế nào rồi?
-Đã yên ổn ở trên phòng rồi. Bỏ qua đi, mai rồi hãy tới hỏi thăm cô ta sau. Uống đi anh.
Thiên Anh và Long uống hết hai chai Hennessy thì