sô pha chờ thời cơ.
Một bóng người gầy và mỏng xuất hiện sau lớp kính mờ mờ ảo ảo, cởi áo, cúi người cởi quần, anh thấy rất rõ.
Hình Khải nuốt nước miếng, thật kích thích quá! Không phải sự hấp dẫn bình thường.
Trong vọng ra tiếng nước chảy róc rách róc rách…
Qua lớp cửa kính mờ ảo, có thể thấy là Hình Dục đang gội đầu, gội đầu sẽ phải nhắm mắt, cũng sẽ không kịp phản ứng gì, đương nhiên đây chính là lúc thích hợp nhất để Hình Khải xông vào!
Thế là, Hình Khải bò đến bên cạnh cửa phòng tắm, ngồi xổm, hít một hơi thật sâu, sau đó lại hít thêm một hơi nữa, vò cho tóc rối thêm, lấy tay dụi dụi mắt, mở to miệng vờ ngáp dài, được rồi, mọi việc đã chuẩn bị xong xuôi, chỉ cần kéo cửa nữa thôi…
“Xoạch!” Thành công bước đầu tiên.
Nhưng điều khiến anh thất vọng là, khi Hình Dục gội đầu… tại sao, mẹ kiếp, lại phải quấn khăn tắm quanh người?
Hình Dục nheo mắt, đầu đầy bọt xà phòng, nhìn về phía Hình Khải, lúc này đang đứng ở cửa. “Đi ra!”
“…” Hình Khải do quá căng thẳng nên quên mất lời thoại đã chuẩn bị sẵn. Ái chà chà, xin lỗi, tôi ngủ nên mơ mơ màng màng, không biết cô đang tắm ở trong.
Hình Dục thấy anh đứng bất động, vội vàng rút một chiếc khăn tắm khác che trước người, cô không nói gì nữa, cũng có thể là do quá sợ hãi, cũng có thể đoán biết được anh không có ý gì tốt, bình tĩnh nhìn Hình Khải, cầm chiếc ghế nhựa ở dưới chân lên, rõ ràng muốn cảnh cáo anh phải mau mau đi ra.
Hình Khải liếc mắt nhìn “hung khí” trên tay cô… Xì, khả năng sát thương có vẻ không ổn nhỉ?
Đồng thời, Hình Khải nhìn vào mắt cô, có ý coi thường và cười nhạo.
Hình Dục thấy Hình Khải đang trượt dần từng bước về phía mình, cô giật lùi về phía bồn rửa mặt, lần này không đợi Hình Dục giơ ghế lên, Hình Khải tấn công áp đảo trước, giơ chân đá bay chiếc ghế nhựa trong tay Hình Dục, giữ chặt hai tay cô ép vào tường. Vai anh run lên, giọng nói đầy hưng phấn: “Không cần phải nhìn tôi bằng ánh mắt hung dữ đó, tôi cũng biết cô sẽ trả thù, nhưng trước hết phải cho tôi nhìn đã… hắc hắc…”
Nói xong, Hình Khải giật phắt chiếc khăn đang quấn chặt quanh người Hình Dục ra, khi chiếc khăn tắm rơi xuống, Hình Dục thúc mạnh đầu gối vào… háng anh.
“Áaaaaaaa…” Hình Khải sém chút nữa là bật cả nước mắt, hai chân mềm nhũn ngã xuống nền, tay ôm chặt hạ bộ, đau co rút cả người.
Hình Dục nhanh chóng quấn lại khăn, bước qua ngực anh, ra khỏi phòng tắm.
Mặc dù chỉ có một giây, nhưng anh cũng đã nhìn thấy rồi, nhìn thấy rồi.
Có điều vì một giây đó trong phòng tắm mà Hình Khải thấy ấm áp ngọt ngào suốt hai tiếng đồng hồ, cuối cùng vịn cây lau nhà mà đứng dậy, đi ra.
Khi anh lê bước trở về phòng, phát hiện trên cửa có dán một tờ giấy.
Nếu thi cuối kỳ được 85 điểm, tôi sẽ cởi hết cho anh nhìn.
Khóe miệng Hình Khải giật giật, đủ điểm còn được, 85 điểm đối với anh mà nói đúng là khó hơn lên trời.
Hơn nữa từ nay tới lúc thi cuối kỳ cũng chỉ còn năm tháng.
Vì muốn cô ta cam tâm tình nguyện cởi đồ cho mình xem mà phải ép mình khổ sở ôn luyện, có đáng không?
Hình Khải giật tờ giấy xuống, tập tễnh bước vào phòng..
Chương 4 : Đôi giày màu trắng bị mất
Một quả bóng rổ được đánh lên ban công tầng hai, rõ ràng là muốn gây chú ý với Hình Khải.
“Hình Khải, xuống đây chơi bóng đi!”
“Không chơi, đang đọc sách.”
“Sách gì? Sách… vàng hả?”
“Cút ra ngoài kia, không thấy đang bận à?”
Hình Khải gãi gãi đầu, cầm quyển sách toán quay vào phòng ngủ.
Anh lật người nằm lên giường, nhìn đống sách giáo khoa xếp cao trên chiếc tủ cạnh đầu giường… Kể ra thì cũng lạ, trước khi Hình Dục dùng điểm số để cá cược, Hình Khải thường không tự giác giở sách ra xem bao giờ. Có lẽ là do lòng tự tôn của một thằng đàn ông, không muốn bị con gái coi thường, đặc biệt là nha đầu Hình Dục kia, thua ai thì thua chứ không thể thua Hình Dục, vì vậy, lòng tự tôn đã ép anh phải thể hiện cho Hình Dục thấy – anh đây hoàn toàn không phải nhớ nhung gì tấm thân trần của cô mà lao tâm khổ tứ, cô muốn cởi, anh cũng chưa chắc muốn nhìn đấy!
Hình Khải nghe thấy tiếng bước chân đi lên tầng, vội vàng nhét quyển sách giáo khoa xuống gối, tiện tay với lấy một cuốn tạp chí lật lật để trước mặt.
“Em đi lấy kem, anh vẫn ăn loại lần trước chứ?” Hình Dục gõ gõ cửa phòng, không có ý định vào trong.
“Gì cũng được! Mấy chuyện vặt vãnh như thế mà cũng phải hỏi sao?!” Hình Khải phát hiện ra một điều, chỉ cần không giở trò sàm sỡ với Hình Dục thì mắng