hi tủm tỉm cười: “Ngươi không thấy hắn tuy vô lại nhưng vẫn có điểm đặc sắc đó sao? Ta muốn nhìn xem một người có thể vô lại đến mức độ nào.”
Thì ra ai cũng có lòng hiếu kỳ, chứ không phải chỉ mỗi mình ta là nhiều chuyện.
Ta đi theo Trình Dục Chi ăn ké uống ké, tên A Quý chưa hề lộ vẻ hòa nhã với ta, thừa dịp Dục Chi không để ý còn muốn đánh ta, bất quá làm sao mà hắn đánh trúng được.
Nắm đấm của hắn chưa chạm vào ta, ta đã la lớn đồng thời lén điểm huyệt đạo của hắn, để hắn giữ nguyên tư thế xuất quyền, đợi Trình Dục Chi xoay qua thì ta giải huyệt cho hắn, giả vờ bị đánh bay ra ngoài. Vì vậy, Trình Dục Chi mắng hắn một trận, rồi bày rượu ngon đồ ăn ngon cho ta ăn để bồi thường. A Quý bị phạt gặm bánh không ở bên ngoài vò đầu bứt tai, gào thét: “Tà môn! Đúng là tà môn!”
Ta còn đặc biệt ưa thích mùi thơm trên người Trình Dục Chi, mùi hương ấm áp thoang thoảng mùi thuốc đông y.
Ta ngồi trên xe mệt mỏi thường thích gối đầu lên đùi của hắn, hít hà mùi thơm này rồi chìm vào giấc ngủ. Hắn cũng không hề phản đối.
Chúng ta đi mười ngày đường, đến một khe núi nọ thì đụng phải bọn cướp đường. Cùng chịu tai kiếp còn có một đống người khác.
Tên trùm cướp vung đại đao: “Đường là ta khai, cây là ta trồng, muốn đi qua được, lưu lại tiền công.”
Mọi người sợ run cầm cập, trừ Trình Dục Chi vẫn lộ vẻ thờ ơ.
Ta thì trong lòng chấn động. Há há, cơ hội phát tài tới rồi. Ta lẻn ra ngoài xe, vù một tiếng bắn một mẩu lá cây ghim thẳng vào đại đao của tên trùm cướp, trấn áp toàn trường.
Sau đó ta bắt đầu đàm phán, yêu cầu mỗi người giao ra 30 lượng mướn ta đuổi cướp.
Bọn họ chê mắc, giao dịch bất thành, tình cảm rạn nứt. Ta vung tay nói với bọn cướp: “Các ngươi cướp đi, động tác nhanh một chút, nhớ kỹ đừng giết người, lão tử sợ máu.”
Đám cướp hồ nghi không dám tự tiện hành động. Ta thúc giục bọn họ: “Động thủ nhanh lên, các ngươi không cướp bọn họ, thì lão tử cướp các ngươi quái gì được.”
Tên trùm cướp cẩn thận hỏi lại: “Vậy ngài trực tiếp cướp bọn họ không được sao?”
Ta khinh thường liếc mắt nhìn hắn: “Ngươi biết cái gì? Lão tử trực tiếp cướp thì chẳng phải biến thành cướp đường rồi sao? Lão tử làm sao làm những chuyện đê tiện như thế? Lại còn bị quan phủ lùng bắt nữa, phiền toái lắm! Nhưng cướp của các ngươi thì không giống vậy! Vì dân trừ hại, không chừng còn có thưởng thêm nữa là! Vì vậy đừng lải nhải nữa, mau cướp đi!” Nói xong ta đi đến bên một tảng đá lớn, lăng không vỗ một chưởng, tảng đá hóa thành bột.
Đám cướp sợ run cầm cập, có tên muốn chạy, ta vù vù bắn ra mấy cục đá chặn bọn chúng lại, khiển trách: “Kêu cướp lại không thèm cướp, giỡn mặt với lão tử có phải hay không? Các ngươi làm việc bỏ dỡ giữa chừng, sao làm chuyện lớn được?”
Đám người suýt bị cướp khi này giờ mới vỡ lẽ, phái một đại biểu lại: “Vị thiếu hiệp này, bọn ta quyết định mướn ngài.”
Ta tán thưởng vỗ vỗ vai hắn: “Vậy mới đúng chứ, ngài thân là cành vàng lá ngọc, thu có ba mươi lượng là rẻ lắm rồi. Nhanh đi chuẩn bị ngân phiếu, ta ra tay đây.”
Ta ném ra một đống đá, đánh bại cả đám cướp. Ta nhìn lại bộ dạng của tên trùm cướp, hỏi tên của hắn, đúng là gặp món bở, không ngờ lại tội phạm bị truy nã, được quan phủ treo giải thưởng năm trăm lượng.
Ta quay lại tiếp nhận ngân phiếu, đếm một lượt: đủ số. Ta bèn phất tay: “Các ngươi đi được rồi.”
Những người đó hấp ta hấp tấp bỏ đi.
Ta đem ngân phiếu giắt vào đai lưng, lấy ra một lọ thuốc, nhét vào miệng từng tên cướp, mỗi tên một viên, sau đó lại tháo thắt lưng của bọn chúng rồi giải huyệt đạo cho bọn chúng. Nhân tiện ta lục lọi trên người bọn chúng, moi ra thêm mấy chục lượng bạc.
Đám cướp tay xách quần trong lòng run sợ nhìn ta, không dám vọng động.
Ta tuyên bố: “Các ngươi vừa ăn phải độc dược, hiện tại, các ngươi ngoan ngoãn đi theo xe ngựa của chúng ta, chờ lão tử đem các ngươi bán cho quan phủ xong sẽ cho các ngươi giải dược.”
Ta trở lại trên xe, Trình Dục Chi chẳng hề sợ hãi, ra lệnh cho A Quý xuất phát. A Quý miệng lầm bầm: “Yêu nghiệt a yêu nghiệt”, vung roi thúc ngựa, phía sau một đám cướp xách quần lẽo đẽo chạy theo.
Trình Dục Chi hỏi ta: “Ngươi lấy độc dược ở đâu?”
Ta đáp: “Trong hòm thuốc của ngươi đó, tên là Thiên Bảo hoàn thì phải.”