. Chỉ là có những lúc cô nghĩ, nếu cô chết đi rồi thì còn biết gì nữa chứ? Cô là người theo chủ nghĩa duy vật, cô không tin sẽ có cuộc sống thứ hai sau khi chết đi. Với cô, chết là hết, hoàn toàn hết. Không có gì hơn một dấu chấm đen lặng lẽ đặt ở cuối cuộc đời!
Kim Ngân thở dài, đưa tay lên vén tóc. Vô tình, ngón tay cô chạm vào vết cào ở bên má, cảm giác xót xa như bị ai sát muối vào tận trái tim.
Kim Ngân dừng trước ngã ba, cô đưa mắt nhìn dòng người qua lại như đan cài vào nhau. Nếu cuộc sống thực sự đau khổ như vậy, nếu cô thực sự ngu ngốc và tiêu cực như vậy, nếu ông trời vẫn cứ nhất quyết muốn dồn cô vào bước đường cùng như vậy, thì...
Cô sẽ sống, sẽ sống để chiến đấu với số phận tới khi nào không còn đủ sức nữa mới thôi!
Vĩnh Khanh, cô nhất định sẽ đấu với anh. Dù có phải nhận về mình một kết cục bi thương thì cô vẫn sẽ đấu. Cũng sẽ không hối hận. Bởi số phận của cô là thế, vận mệnh của cô là vậy...
Cô không có lựa chọn thứ hai.
Khi Kim Ngân vừa bước xuống lòng đường thì từ đằng xa, có chiếc đang xe lao nhanh tới. Một cơn gió thoảng qua khiến mái tóc cô tung bay, che khuất cả tầm mắt. Nhất thời, Kim Ngân không thể nhìn thấy gì, cô chỉ biết đứng lặng người, các ngón tay vẫn luồn vào từng sợi tóc, không động đậy.
Kít!
Lúc chiếc xe chỉ còn cách Kim Ngân chừng 30cm, tiếng phanh gấp vang lên như tiếng kim loại cọ vào nhau khiến người ta phải rùng mình.
Kim Ngân vẫn đứng yên, cả thân người không hề động đậy lấy một chút. Cơ hồ cô đã hoảng loạn tới nỗi hệ thần kinh trung ương cũng bị ảnh hưởng theo.
Chiếc xe phía trước vẫn sáng đèn, và không hề có ai bước ra.
Kim Ngân cũng không phản ứng, tóc cô rối tung che cả khuôn mặt.
Người dân ở cạnh đó ai cũng chạy ra xem. Rồi không thấy gì, họ chỉ nán lại một lúc, sau đó bỏ đi ngay.
Bởi vậy mới nói, chuyện sinh ra trên đời là để con người vui! Chính vì thế mà ở trong mọi hoàn cảnh, xét về một góc độ nào đó...thì chuyện vẫn sẽ là chuyện vui.
Tiếng còi xe vang lên liên hồi, như muốn yêu cầu Kim Ngân tránh ra. Nhưng cô lại không hể có phản ứng, chỉ đứng lặng người như vậy thôi. Ngay cả ánh mắt của cô cũng cúi xuống nhìn mũi giày của mình.
Dường như quá tức giận, đến cuối cùng, người trong xe đành mở cửa bước xuống. Đèn pha của chiếc BMW X6 lập tức tắt đi, để lộ sắc trắng nổi bật dưới ánh đèn đường. Chủ của chiếc BMW đó là một người đàn ông lịch lãm. Anh ta đóng mạnh cửa xe vẻ tức giận, đôi mắt lạnh băng hướng về phía người con gái đang đứng trước mũi xe mình.
Khoảnh khắc lúc Kim Ngân ngẩng đầu lên, cô dường như không thể tin được vào mắt mình. Trái tim cô như muốn nổ tung, ruột gan đau đớn như bị bàn tay của ai đó vặn ngược lại. Cô mở to mắt nhìn người đàn ông đó, chiếc áo sơ mi đen của anh như tỏa ra hơi lạnh, khiến cô không kìm được mà phát run.
Dưới ánh đèn đường, người đàn ông kia như một kiệt tác của tạo hóa - một vẻ đẹp đến lặng câm! Anh ta thở hắt một cái, đút tay vào túi quần... rồi tức giận bước tới.
Kim Ngân thấy anh ta lại gần thì không khỏi hoảng sợ. Cô loạng choạng lùi lại, các vết xước trên má không hiểu sao lại đau rát lên. Chúng cười nhạo cô, nhất định là chúng đang cười nhạo cô. Bởi vì cô đã gặp báo ứng!
Đôi môi Kim Ngân mấp máy, ánh mắt hoảng loạn nhìn thẳng vào người đàn ông đang tức giận bước tới, cô nói cho chính mình nghe:
- Vĩnh Khanh!
Chương 3.
- Cô có bị điếc không hả?
Người đàn ông đó trợn mắt quát, ánh nhìn lạnh lùng hướng thẳng vào Kim Ngân.
Còn Kim Ngân thì vẫn chìm trong hoảng loạn. Cô không ngừng lắc đầu, lẩm bẩm tên một người của mười năm về trước. Đôi chân Kim Ngân loạng choạng tới nỗi gần như không còn chống đỡ được cơ thể nữa.
Vĩnh Khanh? Tại sao trên đời này lại còn một Vĩnh Khanh thứ hai? Tuy các đường nét trên khuôn mặt không hoàn toàn giống, nhưng đôi mắt lạnh lùng kia...thực giống với đôi mắt của Vĩnh Khanh mười năm về trước.
Ngày hôm đó, trong bệnh viện, anh ta đã lao đến, dồn Kim Ngân vào chân tường. Sau đó tàn nhẫn bóp cổ cô. Lúc ấy, cô chỉ biết chới với nắm lấy bàn tay như sắt thép đang kẹp chặt lấy cổ mình kia. Đôi mắt thì trợn ngược lên nhìn Vĩnh Khanh tỏ ý cầu xin. Nhưng anh ta vẫn vậy, anh ta vẫn lạnh lùng bóp cổ cô và nói:
- Chết đi!
Khoảnh khắc ấy, Kim Ngân đã rơi vào tình thế tuyệt vọng nhất trong đời. Cái tuyệt vọng của cô là cảm giác rời xa cuộc sống. Cái tuyệt vọng của cô