lời thủ thỉ tâm tình trước khi hai đứa đi ngủ như mọi khi. Mà ngược lại, đêm nay em chỉ nhận được những tiếng thở than và những câu trả lời hờ hững có phần đến lạnh nhạt của tôi. Có lẽ em không hiểu vì sao tôi lại như thế, bởi theo lẽ thường thì hôm nay tôi phải vui lắm mới phải (Lấy được bằng đại học, trả thù được người đã đánh anh em tôi năm trước...vậy thì còn gì vui bằng??? Và...nếu ai nhỏ nhen ích kỉ và suy nghĩ một cách thiển cận thì tôi còn một niềm vui chôn kín nữa mà em không biết. Đó là người mà đã bỏ tôi ra đi ngày nào giờ đây đang phải trả giá...Lẽ ra tôi phải vui sướng và hả hê lắm mới phải chứ). Nhưng rồi em cũng chẳng thắc mắc mặc dù qua lời nói và thái độ của em tôi biết em buồn lắm. Cũng có thể thời gian qua ở bên tôi đã giúp em biết cách cư xử thế nào là tốt nhất khi tâm trạng tôi như thế này, vì vậy sau vài câu trả lời hờ hững của tôi em không hỏi thêm một câu nào nữa mà chỉ nằm nép vào tôi rồi im lặng.
Sau gần một giờ đồng hồ nằm miên man suy nghĩ về chị tôi quay sang hỏi em:
- Em ngủ chưa.
Em vẫn thở đều đều mà không trả lời. Nghĩ là em đã ngủ, tôi khẽ rút cánh tay ra khỏi gáy em rồi với chiếc gối kê xuống dưới để em gối đầu. Sau đó tôi nhẹ nhàng bước xuống nền nhà rồi đi ra ngoài ban công. Đêm buồn, trước đây mỗi khi ra ban công đứng một mình tôi lại nhớ đên chị. Có điều những ngày đó tôi nghĩ đến chị bởi tôi băn khoăn không biết hiện tại cuộc sống của chị ra sao, chị có được vui vẻ hạnh phúc hay không, và một chút man mác buồn khi nghĩ về những ngày tôi và chị còn ở bên nhau. Còn hôm nay nghĩ đến chị mà chỉ thấy xót xa ân hận. Thương chị lắm nhưng giờ đây khoảng cách sao xa quá. Trách ông trời vì sao lại gieo lên cuộc đời chị quá nhiều trắc trở như vậy. Bất giác tôi nhớ lại ngày chị quay lại tìm tôi. Cái buổi tối mùa đông hôm ấy...và giờ tôi mới hiểu. Chị ơi có phải là vì tôi? Từ buổi tối chị quay lại tìm tôi đến ngày chị đi lấy chồng chỉ vỏn vẹn 6 tháng...Vậy thì yêu gì không hay chị chỉ dấn bước cho qua một kiếp má hồng khi chị không lấy được người mình yêu? Tôi đã khóc khi cảm giác ân hận và day dứt xâm lấn toàn bộ suy nghĩ của tôi. Cái buổi tối mùa đông rét mướt chị quay lại tìm tôi hôm đó, giá như đêm ấy tôi đừng bỏ chị mà đi, giá như...
Rồi tôi nhớ lại xa hơn những ngày đó, ngày mà tôi và chị gặp nhau rồi yêu nhau. Giá như tôi đừng hứa hẹn, đừng gieo vào lòng chị những hi vọng thì chị đâu có vì tôi mà từ chối tất cả những cơ hội lựa chọn tốt hơn mà cuộc đời dành cho chị. Ân hận và xót xa đến cùng cực, giờ đây tôi mới nhận ra rằng chính tôi đã làm hỏng cuộc đời chị. Chính tôi đã làm khổ chị. Ngày ấy, trước khi yêu tôi cuộc đời của chị vẫn êm ả, mọi thứ vẫn còn bình yên trong trẻo và chị cũng như người ta, chị cũng có một thời con gái kiêu sa với bao sự lựa chọn cho mình. Nhưng chỉ vì tôi...
Ngày ấy, ngoài những người bạn không mấy tốt đẹp của anh trai chị, còn có rất nhiều người có địa vị, điềm đạm, chững chạc và tử tế đàng hoàng muốn đến với chị thật lòng nhưng chị đều từ chối vì khi đó chị đã yêu tôi. Để rồi người ngoài nhìn vào người thì nói chị kén chọn, người thì nói chị được sướng mà không biết đường hưởng...Nhưng chị đều không quan tâm, chị nói với tôi chị không ân hận khi đã yêu tôi và chị sẵn sàng trao cho tôi tất cả những gì tốt đẹp nhất của một người con gái. Ngày ấy ngoài việc cùng tôi chống chọi lại với những định kiến của gia đình và cùng tôi bước qua những lời châm chọc của xã hội tôi biết chị cũng hãnh diện và tin tưởng vào tôi nhiều lắm. Mỗi khi tôi có ý nể phục một ai đó muốn đến với chị chị đều nói: “Chồng em đang còn đi học nên mới chịu kém người ta, sau này chồng em còn hơn người ta nhiều, chồng nhỉ”. Giờ đây nhớ lại những tháng ngày bên chị, càng thương chị thì tôi càng thấy ân hận nhiều hơn. Có lẽ ngay cả lúc xa tôi chị cũng vẫn tin tưởng ở tôi nhiều lắm, chị vẫn tin rằng sẽ có ngày tôi và chị lại quay về bên nhau...
Bỗng những chuyển động của chiếc điện thoại trong túi quần làm tôi bừng tỉnh, có lẽ chị gọi để hỏi tôi chuyện giữa tôi và anh trai chị tối nay. Tôi bắt máy:
- Phương à?
- Vâng. Anh chưa ngủ hay sao mà nghe máy nhanh vậy?
- Ừm. Có việc gì thế?
- Tối nay anh gặp anh M à?
- Ừm...Anh xin lỗi.
- Anh không có lỗi gì cả. Em gọi không phải để trách anh. Em gọi chỉ để nói chuyện với anh thôi. Nói chuyện với em một lúc rồi hãy ngủ được không?
Đang miên man nghĩ về chị thì chiếc điện thoại trong túi quần tôi rung lên rần rật, có lẽ chị gọi để hỏi chuyện giữa tôi và anh trai chị tối nay. Tôi bắt