ến và bắt chị phải gánh chịu. Nép gọn trong ngực tôi chị nhỏ bé lặng lẽ đứng im cúi đầu yên lặng, một hồi lâu sau chị mới thở dài rồi nói:
- Thôi T, buông em ra. Anh dắt xe vào nhà đi.
Giữ chị đứng thêm một lúc nữa rồi tôi mới cùng chị đi vào nhà. Ngồi ở phòng khách tôi nhìn quanh một vòng nhà chị...rộng rãi và đầy đủ. Tấm ảnh cưới vẫn còn treo trên tường, chẳng biết chị muốn giữ nó lại hay chị chưa kịp tháo nó xuống, nghĩ đến hôn nhân của chị tôi lại khẽ thở dài. Đặt cốc nước trước mặt tôi chị nói:
- Anh uống nước đi.
Xong rồi chị lại ngồi lặng im nhìn tôi. Trước ánh mắt buồn bã mệt mỏi và khuôn mặt nặng trĩu những ưu tư của chị thật sự tôi không thể lý giải được cảm giác trong lòng tôi lúc này là như thế nào. Nó gần giống với cảm giác ngày mà cu Th nhà tôi bị người ta đánh và phải nằm viện. Thật lòng lúc này tôi thương chị, thương chị như thể chị là người nhà, là ruột thịt máu mủ của tôi vậy, và trong thâm tâm tôi giận anh chồng chị lắm. Mặc dù tôi biết là tôi không có cái quyền đó. Phù...cuộc đời thật bất công. Thấy tôi ngồi bần thần chị lại nhắc tôi:
- Anh, anh uống nước đi. Anh lấy xe đi khuya như vậy bố không hỏi gì à?
- Không.
Không mấy chú tâm nên tôi chỉ trả lời qua loa những câu hỏi của chị xong rồi tôi lại ngồi lặng im và hướng mắt về phía chị. Thấy vậy chị cúi gằm mặt và không hỏi gì nữa. Nhìn chị buồn lắm. Tôi muốn ôm chị vào lòng nhưng bỗng có tiếng bát đũa va chạm với nhau trong nhà ăn, tôi hỏi chị:
- Ai ở trong đó vậy em?
- Hương, Hương nó đang rửa bát anh ạ.
- Sao ăn muộn vậy?
- Nó vừa đi chơi về. Hơn 1 tuần nay ngày nào nó cũng xuống ngủ với em.
- Ừm.
Ngồi lặng im một lúc chị tiếp tục hỏi chuyện tôi:
- Giờ lấy bằng rồi anh có tiếp tục làm ở chỗ cũ nữa không?
- Hiện tại anh đang xin nghỉ vài ngày. Giờ ở nhà nghỉ ngơi, tính toán lại xem thế nào xong rồi mới quyết định nộp hồ sơ vào đâu.
- Vâng, anh xem xét cẩn thận xem thế nào là hợp lý nhất. Giờ anh có bằng rồi phải tìm chỗ làm ổn định rồi còn lấy vợ nữa chứ.
Chẳng biết phải nói gì lúc này nên tôi đành im lặng. Chị nói tiếp:
- Chuyện của em thì...Anh cũng đừng nghĩ về em nhiều quá làm gì. Em...em xin lỗi.
Buồn đến nát ruột nát gan mà tôi chẳng biết phải nói thế nào. Chị xin lỗi tôi vì điều gì? Vì chị bỏ tôi đi lấy chồng mà không nói gì với tôi hay vì điều gì? Thật lòng lúc này tôi chỉ băn khoăn không biết làm thế nào để cuộc sống của chị được yên bình hơn thôi. Biết chị gặp trắc trở trong cuộc sống thật lòng tôi thương chị nhiều lắm nhưng vẫn phải mắm môi mắm lợi nhìn chị chịu cực khổ vì đó là cuộc sống riêng của chị. Nếu ai đã từng yêu thật lòng một người con gái có lẽ sẽ hiểu được suy nghĩ của tôi lúc này.
Bỗng Hương từ trong nhà ăn đi ra. Nhìn thấy tôi Hương hồ hởi:
- Anh T.
Hương vừa cất lời chào thì chị nhìn tôi và Hương có phần lúng túng. Rồi chị nói:
- Anh và Hương ngồi nói chuyện nhé, em vào trong nhà có chút việc.
Từ nhà ăn đi ra nhìn thấy tôi Hương hồ hởi:
- Anh T.
Hương vừa cất lời chào thì chị nhìn tôi và Hương có phần lúng túng. Rồi chị nói:
- Anh và Hương ngồi nói chuyện nhé, em vào trong nhà có chút việc.
Nói xong chị đi thẳng lên trên tầng để mặc tôi ngồi nhìn theo chị, và Hương thì có lẽ vì quá vô tư nên không nhận ra thái độ khác lạ của chị mà Hương tiến thẳng đến bàn uống nước rồi ngồi xuống nói chuyện vui vẻ với tôi. Đi được vài bước chị quay lại nhìn tôi có lẽ chị muốn nói gì đó nhưng rồi sau một thoáng ngập ngừng chị lại leo lên tiếp. Ngồi nhìn theo chị mà tôi chẳng hiểu tại sao chị lại có thái độ như vậy, một chút băn khoăn trong đầu làm tôi nhớ lại đêm tôi và chị quay về bên nhau sau lần chia tay đầu tiên...
Đêm đó chị hỏi tôi: “Anh làm như này với Hương bao nhiêu lần rồi?”. Chẳng lẽ...chẳng lẽ đêm đó không phải chị nhầm Hương với H mà...thực sự hôm đó chị hỏi tôi bởi chị nghi ngờ tôi và Hương có gì với nhau trong thời gian tôi xa chị???
(Trong suy nghĩ của tôi từ hôm đó đến tận lúc này đây thì tôi vẫn nghĩ người chị muốn hỏi là bé H (người yêu tôi bây giờ) nhưng chị nói nhầm thành Hương bởi lúc đó đầu óc chị đang trong trạng thái bị kích thích sau khi tôi và chị xa nhau quá lâu mới gặp lại nên nhầm lẫn là chuyện bình thường và tôi cũng chẳng để ý gì đến chuyện đó nữa).
Không, nếu thật sự là như vậy thì không ổn. Chắc không phải như vậy. Nhưng...sao thái độ của chị lại khác lạ