y… - An tức giận, bẻ tay răng rắc – Nếu cháu tao không nằm trong bụng mày thì tao xay mày ra cám rồi.
An vội vã bỏ ra ngoài tìm. Nhìn vẻ hớt hải đó kìa, có vẻ là sẽ hạnh phúc khi mặc áo cưới đây. Chồng An nấp ngay ngoài cửa sổ, chắc là đã bắt được nhẫn và đang cầu hôn rồi. Linh lon ton chạy vào, cười toe với một chiếc váy cưới trên tay.
Nhịp hân hoan của Wedding march vang lên, hai cô dâu tươi rói trong chiếc váy trắng khoác tay bố nó bước vào giáo đường. Đây quả thực là đám cưới trong mơ với hai cô gái nhỏ năm nào, toàn bộ giáo đường được treo, rải những bông hoa, những tấm lụa màu trắng bay theo tiếng hân hoan của tất cả mọi người trong giáo đường. Có gương mặt lạ, có gương mặt quen vỗ tay mừng rỡ. Có mẹ Nguyên rơi nước mắt hạnh phúc, có bố vui vẻ dẫn hai đứa bước theo nhịp nhạc vào lễ đường. Có hai con bé khẽ nhìn nhau mỉm cười vì đã thực hiện được lời hứa năm xưa. Có Nguyên vẫn rưng rưng nước mắt dù đã là lần thứ hai đọc lời tuyên thệ. Hôm nay là một trong những ngày nhiệm màu nhất cuộc đời nó.
“Nói nhỏ với con nhé! Lần này thì bố đừng hòng thoát khỏi mẹ”.
Hai vợ chồng nó vẫy tay tạm biệt trước khi vợ chồng An lên máy bay. Dường như chồng An đang yêu con bé thật nhiều, bỏ tất cả công việc để cho nó một tuần trăng mật trọn vẹn và hạnh phúc.
- Xin lỗi, nếu tập đoàn không nhiều việc quá thì chúng ta cũng đi trăng mật rồi. Lấy em là thiệt thòi thế đấy!
Nguyên cười nửa miệng, vỗ vỗ đầu nó:
- Chuyện này thì đàn ông phải là người xin lỗi chứ? Anh mới là người thiếu sót khi không thể dàn xếp mọi rắc rối đã vội kết hôn.
- Đó không phải thiếu sót – Lucky nắm lấy ngón út của Nguyên, cười tít mắt – Chỉ có đồ ngốc mới không nắm lấy hạnh phúc ngay trong tầm tay.
Nguyên hôn nó, ngay giữa đám đông. Hơi ngượng ngùng, nhưng con bé không thể đẩy anh ra, vì bố mẹ của sinh linh nhỏ bé kia đang yêu mà.
- Em muốn con tên là gì?
- Em muốn anh đặt tên cho con.
- Anh nghĩ kỹ lắm rồi. Đặt tên con là Phúc nhé! Phúc trong từ hạnh phúc ấy.
- Á! Con đạp này anh, lần đầu tiên nó đạp đó. – Lucky phấn khích – Chắc là thằng bé thích cái tên bố đặt cho.
Lucky vuốt nhẹ lên bụng, thủ thỉ:
- Mong là con sẽ có nhiều hạnh phúc như mẹ có nhiều may mắn.
Cả hai nắm chặt tay nhau, nó khóc rồi và anh cũng rơm rớm. Đặt một cái tên đầy yêu thương và nguyện cầu cho kết tinh tình yêu sắp chào đời, Lucky sẽ viết điều này vào danh sách những điều ý nghĩa của cuộc đời nó.
Hai chiếc ô tô từ làn bên cạnh đột ngột rẽ sang, chặn đầu xe hai đứa. Nguyên phanh gấp lại, vừa hỏi han con bé vừa quay vội đầu xe sang bên cạnh thì một chiếc xe khác chặn nốt đường thoát cuối cùng.
Chương 28:
Con bé quay lại phía sau, cả hai xe vệ sĩ của nó đều bị đánh tơi bời rồi. Nguyên nắm chặt tay Lucky:
- Dù bọn chúng làm gì anh, đừng có làm trò gì dại dột, nghĩ tới con một chút nhé.
- Anh…
- Mọi chuyện sẽ ổn thôi.
Dứt lời, Nguyên đạp cửa xe ra thật mạnh khiến vài tên ngã dúi dụi. Anh lao ra ngoài đánh nhau. Trí từ một chiếc xe đằng trước, tiến lại gần, ra hiệu cho bọn chúng lôi con bé ra ép Nguyên mới chịu dừng tay. Trí lại gần, đánh Nguyên tới tấp tới khi Nam giữ tay lại. Nguyên ngã khuỵu xuống, con bé vội lao ra phía Nguyên khóc lóc. Trí thở hồng hộc, dứt mạnh tay ra khỏi Nam.
- Đồ phản bội!
Trí định lao vào đánh tiếp nhưng Nam lôi Trí chặn lại:
- Rời khỏi đây trước khi mọi người chú ý.
Cả hai bị trói chặt, lôi lên một chiếc xe, chốt cửa lại. Nam vừa ngồi vào ghế trước thì xe nổ máy.
- Vậy mà anh đã nghĩ cuối cùng mày cũng tỉnh ngộ – Nam nhìn Nguyên, thở dài.
- … Anh dừng lại đi, trước khi quá muộn.
- Vì thứ tình yêu mù quáng, mày còn nghĩ gì tới bố mình đâu. Anh thì không bao giờ quên cái chết của chủ tịch, càng không có chuyện tha thứ cho bố cô ta.
- Em cũng không quên, nhưng em không nghĩ bố muốn chúng ta sống trong hận thù.
- Hừ - Nam cười khẩy – Nói nghe thật dễ, một đứa con quá hiếu thảo.
Lucky tức giận, đạp mạnh vào lưng ghế của Nam, quát lớn:
- Gia đình Nguyên không hề có ý định trả thù, chỉ có anh áp đặt ý nghĩ đó lên họ.
- Lucky! – Nguyên quay sang, khẽ quát.
- Trả thù cho chủ tịch quá cố ư? – Lucky cưởi khẩy đáp trả - Nghe thì có vẻ vì người khác lắm, chẳng qua để thỏa mãn thứ lương tâm rẻ rách của mình. Muốn thôi dằn vặt vì không thể bảo vệ ân nhân thì tự cố gắng một mình đi. Đừng có lôi