Có lẽ không chỉ là năm tư, mà còn năm ba, năm hai…
Lúc ấy anh đang nghĩ gì?
Liệu có nghĩ rằng, nếu cô còn ở đó, họ sẽ sắp xếp thời gian thế nào? Cầm thời khóa biểu thảo luận với nhau như hồi năm nhất ư?
Đôi mắt bỗng thấy đau nhói, nong nóng, ẩm ướt.
Dĩ Thâm thầm thở dài. Lỡ lời rồi, anh không định khiến cô đau lòng. Thế nên Dĩ Thâm cố ý trêu cô: “Mặc Sênh, đừng đánh giá anh cao quá, anh cầm cự được đến lúc tốt nghiệp là khá lắm rồi.”
Trong lời nói đầy ắp những ám hiệu nhưng vẫn tỏ ra là một chính nhân quân tử.
Trong tình huống thế này mà bị trêu ghẹo, thần kinh Mặc Sênh có vẻ không ổn định lắm. Bề ngoài thì tỏ ra đứng đắn, nhưng thực chất lại chẳng biết kiêng nể gì, có câu thành ngữ hình dung thế nào ấy nhỉ?
“Thú đội lốt người.” Mặc Sênh lẩm bẩm đọc, nhưng ánh mắt vẫn lấp loáng lệ.
Người đàn ông bị chỉ trích là “thú” ấy tỏ vẻ ngạc nhiên nhưng lại rất điềm nhiên: “Ồ, thế lốt áo của anh ở chỗ nào?”
Mặc Sênh im bặt… quả thực…
Lốt áo của cầm thú lúc nãy đã bị cô cởi sạch rồi…
Đưa tay gạt đi giọt nước mắt còn đọng bên khóe mắt cô, Dĩ Thâm chủ động hỏi: “Anh tốt nghiệp rồi, chúng ta ở cùng nhau, sau đó thì sao?”
Trong lòng vẫn có cảm giác chua xót không xua đi được, Mặc Sênh nói tiếp: “Được thôi, giả thiết em ở cùng anh khi bị anh cưỡng ép, sau đó, ừm?” Cô làm ra vẻ nghĩ ngợi lung lắm, nhưng tư duy vẫn không cách nào tập trung được.
Dĩ Thâm trầm ngâm một lúc rồi nhắc nhở: “Mặc Sênh, cơ bản thì anh sẽ để em chủ động đề xuất.”
“…” Mặc Sênh chậm chạp sau khi hoàn hồn rồi rất muốn cắn ai đó, nhưng lại không thể không thừa nhận, với bản chất nham hiểm xảo quyệt giả bộ đạo đức của đức ông chồng, thì thật sự là rất rất có khả năng ấy.
Nhìn hiện thực đi, đầu tiên là do cô cưỡng ép anh, đợi đến khi anh khó khăn lắm mới động lòng được, mà vẫn nghĩ ra cách bắt cô tự tìm đến, kết hôn cũng do cô chủ động. Người ta chỉ làm mỗi một việc là thủ châu đãi thố (ôm cây đợi thỏ), à không, là thủ châu đãi trư (ôm cây đợi heo)…
Cô đúng là một con ỉn đang sốt ruột đợi người ta ăn thịt cho nhanh.
Mặc Sênh vẫn ôm chút hy vọng nhỏ nhoi, hỏi: “Vậy anh sẽ mướn hai phòng ngủ một phòng khách?”
Dĩ Thâm giả vờ không hiểu: “Hử? Em còn đòi phòng đọc sách nữa à? Mặc Sênh, lúc ấy tài chính anh hạn hẹp, em cứ tạm bợ vậy đã.”
Hư hỏng!!! Mặc Sênh cười dở mếu dở, hậm hực đá anh trong chăn. Biết rõ là không nên lằng nhằng chuyện này với anh nữa, Mặc Sênh nghiêm túc tiến hành hoang tưởng “giả như em quay về mười chín tuổi”.
“Học kỳ cuối của năm tư, chắc em phải tìm việc rồi nhỉ.” Mặc Sênh cảm thấy chuyện tìm việc của mình vô cùng khó khăn, với trình độ năm ấy thì làm nghề nhiếp ảnh không nổi rồi, nhưng với chuyên ngành mình học thì cô chẳng có tí hứng thú nào.
“Chắc không đến nỗi tìm không được việc chứ…” Mặc Sênh rất lo.
“Đến nỗi chứ.” Dĩ Thâm đả kích cô không hề nương tay.
Thực ra với sự thông minh hoạt bát năm ấy, dưới sự giám sát của anh, Triệu Mặc Sênh có lẽ sẽ qua được tiếng Anh cấp sáu, chứng chỉ vi tính gì gì đó, lại là trường nổi tiếng, tìm công việc chắc chắn không khó, nhưng… Dù sao cũng là giả thiết mà, không cần thiết để cô quá đắc ý, việc đả kích vợ mình cũng là thú vui tao nhã của anh.
“Được thôi, cuộc đời thuận buồm xuôi gió quá cũng tẻ nhạt lắm, từ từ tìm vậy… Vậy lúc em rảnh rỗi thì làm gì?”
“Ở nhà sắp xếp nhà cửa?”
“Ủa, mua nhà nhanh thế à?”
“Ừ, năm ấy có một vụ án anh giải quyết rất tốt, lão Viên rất được, cho anh cầm được một số tiền lớn, đặt cọc trước.”
Dĩ Thâm đón nhận sự sùng bái của vợ mình mà không chút khiêm tốn, dáng vẻ rất bất lực, “Đành chịu, áp lực phải nuôi em rất lớn.”
Cố tình hạ bệ cô? Rõ ràng cô rất dễ nuôi. Mặc Sênh quyết định phớt lờ anh, tiếp tục suy nghĩ. Nhà cũng có, công việc chắc chắn cũng tìm được, tiếp theo? Kết hôn? Mặc Sênh nghĩ đến đó bèn than thở: “Haizzz! Dĩ Thâm, cầu hôn chắc cũng không phải em chủ động đấy chứ?”
Nếu bắt nạt cô nữa thì e sẽ nổi điên mất, Hà Dĩ Thâm cười khẽ, nói thầm vào tai cô: “Không, anh còn sốt ruột hơn em.”
Hơi thở nóng hổi mang theo mùi vị nam tính quyến rũ khiến tai cô ngưa ngứa, khi