i, Kim Ngân có hẹn với một vài người bạn. Vừa biết cô về, họ đã vui mừng tổ chức một buổi gặp mặt tâm sự. Ngồi trên taxi, Kim Ngân mỉm cười vô thức, cô đi lâu như vậy mà mọi người vẫn còn nhớ tới cô. Xem ra, thời gian qua chỉ có một mình cô là vô tâm chẳng dành chút nhớ thương gì cho họ mà thôi.
Tại quán karaoke lúc tám giờ, mọi người đã có mặt đông đủ. Vừa thấy Kim Ngân, họ liền hò reo như nhìn thấy minh tinh điện ảnh. Kim Ngân vội cau may, nói lớn:
- Làm cái gì thế? Tớ không cho chữ ký đâu nhé.
Mọi người bật cười. Một cô bạn trong nhóm vội đứng dậy đưa cho Kim Ngân chai bia rồi đáp:
- Đến muộn, phạt!
Kim Ngân cười khổ. Đây đúng là trò phạt muôn đời của mấy cái hội tụ tập này. Cũng may là cô biết uống bia uống rượu, chứ không thì chẳng biết có còn trụ được tới lúc về không nữa.
Uống hết nửa chai bia, Kim Ngân liếc sang thấy vài người bạn năm xưa còn dắt theo cả vợ của mình đi. Cô chợt thấy chạnh lòng. Cũng đúng, tuổi cũng đã chẳng còn xuân gì nữa, họ có gia đình cũng là điều đương nhiên. Bao năm qua, chỉ có mình cô là sống quên đi cả tuổi của chính bản thân mình. Đến khi nhìn lại mới thấy, bản thân đã sắp già rồi. Phụ nữ thiệt hơn đàn ông ở chỗ, tuổi xuân của họ ngắn ngủi và dễ phai. Những người như cô tầm tuổi này mà chưa có chồng là đã ăn không ngon ngủ không yên vì chuyện hôn nhân, tình duyên rồi. Con gái nếu không biết bấu víu đúng thời điểm thì khi xuân qua, có hối tiếc cũng chẳng kịp nữa.
Bình, một anh chàng khá nhút nhát trong lớp cô ngày xưa bây giờ đã là chủ của một cửa hàng giày khá lớn trong thành phố. Vợ của anh ta rất xinh, xinh theo kiểu hiền dịu. Vừa thấy Kim Ngân vào, cô ấy chỉ cúi đầu xuống chào kèm một nụ cười hết sức nhu mì và dịu dàng. Thiết nghĩ, cô vợ này cũng khá hợp với Bình. Một anh chàng nhút nhát lấy được một cô vợ hiền hậu, xinh đẹp...Âu cũng là xứng đôi vừa lứa.
Tuy nhiên, Bình không như những gì Kim Ngân nghĩ, vừa thấy Kim Ngân uống hết nửa chai bia, anh là người đầu tiên đứng dậy, trên tay cầm một chai bia khác đã bật nắp sẵn và nói:
- Nào, mừng cậu trở về, chúng ta uống với nhau.
Kim Ngân trợn tròn mắt, sau đó quay ra cười và nói với mọi người:
- Này, không phải là tớ nhìn lầm chứ? Đây là Bình “rùa” lớp mình đấy à?
Tất cả mọi người trong phòng liền bật cười. Cả cô vợ của Bình cũng thế. Tuy nhiên, Bình lại không hề nao núng, anh chỉ cúi đầu xuống rồi nói:
- Việt Nam có tuổi rùa đâu nào. Con người ai rồi cũng phải khác đi chứ?
Kim Ngân cúi đầu xuống cười, sau đó ngẩng lên đưa chai bia của mình chạm nhẹ vào chai bia của bình. Cô ngửa cổ uống cạn, như để giữ cho những tâm tư trong lòng không trào ra bên ngoài.
Đúng thế, con người ai rồi cũng phải khác đi, làm gì có ai đứng mãi ở một chỗ được đâu. Nhưng cái quan trọng là họ đang bước những bước đi như thế nào, là tích cực hay tiêu cực, là có lợi hay có hại...Kim Ngân không biết ai ra sao, nhưng cô hiểu mình đang bước đi bằng một đôi chân rớm màu và đầy thương tích.
Kim Ngân còn chưa nuốt hết ngụm bia trong họng thì có một cô bạn đã đi tới, rỉ tai cô nói nhỏ:
- Kim Ngân, hôm nay cậu hên thật đấy, vừa trở về đã gặp người cũ.
Kim Ngân nhìn lại cô ấy vẻ khó hiểu. Thấy vẻ khó hiểu đó, cô ta cũng không dài dòng nữa mà chỉ tay về phía trong góc phòng:
- Cậu xem...Là anh ấy đã liên lạc với bọn tớ và mời bọn tớ tới đây đấy.
Kim Ngân cố gắng nheo mắt nhìn người bí ẩn đang ngồi trong góc phòng. Đó là một người đàn ông. Dáng người của anh mang một chút gì đó rất cao ngạo, lạnh lùng. Ánh sáng trong căn phòng không hắt tới, khiến anh trông như một vị chúa tể của bóng tối. Phải mất khoảng hai phút Kim Ngân mới nhìn rõ người này. Vừa lúc đó, có một vệt sáng của đèn ma quét qua khuôn mặt anh khiến Kim Ngân bàng hoàng tới nỗi toàn thân như hóa thành tượng đá. Tuy nhiên, thứ cô nhìn thấy rõ nhất không phải khuôn mặt mà chính là nụ cười của anh.
Vĩnh Khanh? Tại sao anh ta lại xuất hiện ở đây?
Kim Ngân sợ hãi lùi lại, đầu óc cô quay cuồng như muốn ngất lịm đi. Nhưng cô không thể ngất vào lúc này được, nếu ngất, anh ta sẽ lại bắt được cô.
Vừa nghĩ tới đó, Kim Ngân đã vội vàng vứt chai bia xuống. Tiễng vỡ choang vang khắp căn phòng, nhạc chưa bật, mọi người đều im bặt nhìn cô. Cô có thể cảm thấy ánh mắt của anh đang chiếu thẳng vào người cô, như ngàn mũi kim đang không ngừng châm chích lên thân thể. Có thể cảm thấy nụ cười nhếch môi của anh đang dành cho cô, tựa như có một khối băng lạnh đập