Phù! Cuối cùng cũng chạy lên đến tầng ba, bác bảo vệ cũng vừa kịp.
“Hứ?”
Tôi há hốc mồm ra.
Không có một vụ đánh hội đồng nào như tôi tưởng tượng!
Gigi và My vừa bước từ phía nhà vệ sinh nữ ra, rất yên bình, không có dấu hiệu gì bất thường là My bị ăn hiếp cả.
“Đâu? Vụ đánh nhau nào cơ hả cháu?”-Bác bảo vệ vừa hỏi vừa ngó nghiêng nhìn.
“A à à…cháu xin lỗi bác, vừa nãy hình như cháu…nhìn nhầm ạ…”-Tôi vội chống chế.
Bác ấy quay sang và lườm tôi một cái cháy người:
“Lần sau cẩn thận đấy cái con nhóc này! Trò đùa đấy à?”
“Dạ, cháu xin lỗi rồi mà.”
Bác ấy không nói thêm gì và lại chậm chạp đi xuống. Tụi Gigi nhìn tôi và chắc không hiểu tôi vừa làm gì. A! My kìa!
Tôi chạy vội ra phía My và kéo cô ấy đi. Hình như Gigi vừa nói gì với cô ấy, trông My không được bình tĩnh cho lắm.
“Gigi, cậu vừa làm gì My?”-Tôi tỏ vẻ hình sự.
“Sao cơ, làm gì thì liên quan gì tới cậu. Thôi về đi mọi người ơi!”
“Ừ về đi các cậu!”
Tụi nó nhanh chóng biến mất khỏi tầng ba, để lại mỗi tôi cùng My “xù”.
“My! My!”
Tôi vừa gọi tên cậu ấy vừa huơ huơ tay trước mặt My. Nhìn My như kiểu bị bọn kia thôi miên vậy.
“My, cậu không sao chứ?”
My quay sang nhìn tôi, gương mặt cậu ấy có một chút gì đó sợ sệt và hốt hoảng. Tôi lo lắng lắm, bỗng mắt cậu ấy nhoà đi, và My đã khóc.
MY KHÓC!
Lần đầu tiên tôi trông thấy My khóc!
Trong mắt tôi, cô ấy luôn là một đứa con gái rất mạnh mẽ, yêu bóng đá và thể thao, thế mà cũng có lúc My lại rơi nước mắt như thế này.
Tôi thực sự vô cùng bối rối và chẳng biết làm gì cả.
“My ơi, đừng khóc nữa mà. Gigi đã làm gì cậu à?”
My ngước xuống nhìn tôi (cô ấy cao hơn tôi 15cm) và nghẹn ngào:
“Không …thôi muộn rồi mình muốn đi về nhà.”
“Ừm, vậy thì đi về nhà thôi, đừng khóc nữa!”
Tôi khoác vai My và đi xuống nhà để xe. Trời bắt đầu nổi gió và khá lạnh. Hôm qua nghe dự báo thời tiết là chiều nay gió mùa về. Nghĩ đến cái lạnh, tôi lại thấy rùng mình.
Bọn tôi không ngồi lên xe mà dắt bộ một đoạn khá xa. My vẫn cứ im lặng mà không nói gì.
Tôi chắc chắn một điều là bọn Gigi đã khủng bố My, nhưng khủng bố ra sao và như thế nào thì tôi không rõ.
Nói gì đi nào My ơi, làm ơn đi mà.
Và cuối cùng thì cô ấy cũng đã nói với tôi.
“Kem…”
“Mình đây, cậu làm sao vậy?”
“Mình khó xử quá, mình chẳng biết làm sao nữa.”
“Làm sao là làm sao, cậu cứ nói đi!”
“Mình…”
“Mình làm sao?”-Tôi vồn vã.
“Gigi đã biết bí mật của mình rồi”-vừa nói My vừa bật khóc.
Tôi đứng ngây cả người ra.
“Xin lỗi vì mình chưa bao giờ nói điều này với cậu, thực sự rất khó nói, mình đã cố giấu thật kín trong lòng, vậy mà cũng bị Gigi phát hiện.”
“Bí mật gì cơ?”
My dừng hẳn lại. Gió bụi và đám lá khô cứ bay tứ tung dưới chân chúng tôi.
“Là…là mình thích Minh Nhật.”
HẢ?
CÁI GÌ CƠ?
Câu hỏi đó hiện lên to đùng trong đầu tôi: CÁI GÌ CƠ?
Trước mắt tôi có đúng là My “xù” không vậy? Một cô nàng tính cách chẳng khác gì con trai, chẳng bao giờ quan tâm đến những thứ lãng mạn, theo như tôi từng nhận xét thì mẫu người như My có đem cưa ra cưa cũng chưa chắc đã đổ. Ấy thế mà bây giờ cô ấy đang đứng đây và nói “thích” một ai đó.
Hình như cả trường Isaac này chỉ có mỗi cậu Minh Nhật 11E thì phải. Hoặc ít ra thì trong phạm vi khối. Chắc chắn cái người cậu ấy vừa nói đến là Vương Minh Nhật-tức Siro đây mà! Chắc chắn 100%.
Khoan đã, đó không phải là lý do khiến tôi ngạc nhiên.
Để xem nào, rõ ràng là My và Siro từ trước đến giờ chẳng hề ưa nhau. Cứ nói chuyện được một lúc là lại cãi nhau loạn xị cả lên. My còn nói kiểu tóc nấm Đông Cô của Siro trông thật là dị hợm và cái sở thích vùi đầu vào đống phần mềm công nghệ cao của cậu ấy thật chẳng giống người bình thường chút nào.
Tôi luôn nghĩ rằng mẫu người của cậu ấy là mấy anh chàng cầu thủ bóng đá cao to đen hôi cơ, ai ngờ lại là Minh Nhật.