cực khổ không khỏi lắc đầu xót xa.Hàn Tuyết cung kính dâng ly trà lên cho ông rồi lắc đầu
từ chối :
-Con muốn tự mình vượt qua mọi chuyện .Con nhất định sẽ sống tốt người
đừng lo lắng .
Ông nheo mắt mỉm cười hiền hậu khiến lòng Hàn Tuyết trở nên ấm áp lạ thường.Chỉ với
người trong nhà , Nghiêm Minh Triệt mới tỏ vẻ quan tâm như vậy thôi.Ông cầm chiếc trà
nhấp môi hài lòng :
- Tay nghề của con càng ngày càng khá .Sắp đến sinh nhật thứ 18 rồi nhỉ ?
Đã trưởng thành hết rồi.Ta chỉ mong 3 đứa nhỏ tụi con sống thật tốt , thật hạnh phúc
thôi.
Hàn Tuyết nhẹ gật đầu.Cô hiểu ông đang nhé đến con gái của mình.Sư phụ là người mà
cô kính trọng nhất.Từ năm 9 tuổi cô đã xem ông như ba ruột của mình.À không , ông còn
hơn cả ba ruột nữa.Không những dạy võ công mà còn lo lắng , yêu thương , chăm sóc và
dạy dỗ Hàn Tuyết thành người.
- Ta định sẽ để sư huynh con thay ta gánh vác trách nhiệm của CEO-
LAEDER.Con có ý kiến gì không Hàn Tuyết ?
Qủa thật theo sư phụ đã 9,10 năm nhưng Hàn Tuyết chỉ gặp vị sư huynh của mình đúng
một lần.Chỉ vì cuộc đụng độ đó không mấy tốt đẹp nên cô hầu như cũng không có ấn
tượng gì sâu sắc lắm với vị ' sư huynh hờ ' của mình.Kể ra thì cũng thậtu buồn cười.Lúc đó
2 đứa mới là những tiểu oa nhi miệng còn hôi sữa vì tranh giành xem ai là người được sư
phụ thương nhất nên xông vào đánh nhau.Cuối cùng bị người phạt bắt 2 đứa phải quỳ
trước bàn thờ Quan Công 1 ngày 1 đêm không cho ăn uống.Từ đó về sau đường ai nấy
đi không còn gặp lại nữa.Sau thời gian ' tưởng niệm' Hàn Tuyết nhẹ mỉm cười trả lời :
- Tùy vào quyết định của người.Con đã rời khỏi CEO-LEADER nên về vấn đề
này không dám can thiệp.Nghe nói huynh ấy đã đi Mỹ từ rất lâu rồi mà.
MInhTriệt trầm lặng một chút sau đó nói tiếp :
-Nó về được 2 năm rồi.Nhưng rất ít khi xuất hiện trong tổ chức.Thằng nhóc
đó khí phách lắm.Có lẽ còn hơn ta thời trẻ 3 phần.Mong rằng dưới sự dẫn dắt của nó CEO-
LEADER có thể phát quang dương đại.Làm nhiều việc thiện giúp đỡ kẻ yếu.
Lãnh Hàn Tuyết trầm tư suy nghĩ xem tại sao sư phụ của mình lại có lòng tin với vị sư
huynh kia như vậy.Thật sự tên đó rất tài giỏi sao.Tiếng Nghiêm Minh Triệt cắt ngang
dòng suy nghĩ của Hàn Tuyết :
- Con cũng nên gặp sư huynh của mình đi.Lúc đó chỉ là những đứa trẻ không
cần chấp nhất làm gì.Dù sao cũng là người một nhà.Ta không muốn sau này gặp ngoài
đường lại không nhận ra nhau.
Hàn Tuyết ngoan ngoãn đứng lên :
- Vâng ạ .Nếu không có việc gì con xin phép đi trước.Người nghỉ ngơi sớm đi.
Nghiêm Minh Triệt nhắm mắt lại phẩy tay ý bảo cô hãy đi đi.Lãnh Hàn Tuyết kéo khăn che
mặt lên bước ra ngoài.Người của tổ chức biết mặt cô rất ít.
- Vũ Cơ đại tỷ.đi thong thả - Những người trong tổ chức nhìn thấy Hàn
Tuyết đều lên tiếng chào.Cô gật đầu lại rồi bước nhanh ra ngoài.Hôm nay Hàn Tuyết mặc
bộ váy màu đỏ càng tôn lên nhan sắc kiều diễm của cô.Một cơn gió mạnh thổi qua càng
khiến Hàn Tuyết trở nên thâm u , lạnh lẽo.Gió _ đã nổi lên điệp khúc đau thương bất hủ
và câu chuyện từ đây mới thật sự bắt đầu.
CHƯƠNG IV.2 : GÂY SỰ
Hôm nay không khí trong học viện đương như sôi nổi , náo nhiệt hơn mọi ngày.Tất cả đều đổ dồn về lớp K3P3 để xem hai vị ‘Tiểu thư Bà La Sát’ Lâm Gia Tuệ và Khương Bảo Tâm ‘dạy dỗ’ học viên mới ra sao.Hàn Tuyết vừa ngồi vào chỗ liền bị Gia Tuệ cùng Bảo Tâm tiến lại vỗ bàn ra uy :
- Đứng lên đi theo tụi tao.
Nhân vật chính ung dung ngồi nhai chewing gums không hề chú ý gì đến 2 cô gái có gương mặt búp bê ở bên cạnh mình khiến Gia Tuệ và Bảo Tâm giận đến mức nghiến răng nghiến lợi.Nhưng nếu người nào tinh ý sẽ nhìn ra được đôi mắt Hàn Tuyết ấn giấu sát khí vvoo cùng nặng nề.Hai cô nàng kia thẹn quá hóa giận liền quay sang quát gội 10 tên vệ sĩ đứng ngoài cửa :
- Cho tùy ý tụi bây xử lí.Làm nó phải quỳ xuống xin tao tha mạng.
Tất cả học viên của Hoàng Gia đã tụ tập đông đủ nhưng không ai đứng ra can thiệp.Một phần vì sợ đắc tội đến gia thế của Bảo Tâm và Gia Tuệ , phần còn lại thì ung dung đứng đấy xem kịch vì họ hiểu rõ tình thế hiện giờ.Trong số đó Cổ Ngự Hàn và Trương Hạo Dân là cao hứng nhất,.Hai anh