t Quân lướt qua khóe mắt nhắm hờ và hàng mi được chải mascara đen mướt, hơi thở phập phồng trên cúc áo chỉ chực mở bung rồi lùi tầm nhìn ra một chút. Viên bi cái trở nên to cực đại trước mắt Quân. Anh cúi người, nheo mắt ngắm. Điểm mờ xa xa là lỗ 10, điểm lớn trước mắt là viên bi trắng, và một bức tường thành ngăn trở ở giữa chính là bờ eo thon thả của cô gái.
Quân nheo mắt. Với một lực mạnh, viên bi nảy qua vùng eo của cô gái, hạ xuống mặt bàn và trực tiếp lăn vào lỗ 10.
Quân từ từ thả cơ, vẻ mặt vẫn còn suy nghĩ. Trên bàn, cô gái úp sấp người, ngẩng lên nhìn Quân Quân bằng cái nhìn trễ nải.
“Chẳng trệch lấy một phân”.
Quân nhún vai “Sẽ chuẩn hơn nếu em không thở phập phà phập phồng và mắt thỉnh thoảng lại còn ti hí”.
Cô gái ấm ức, bĩu bĩu đôi môi, thò tay ra đợi Quân kéo dậy. Quân thờ ơ túm mạnh cô ta lên. Cô gái gần như úp sấp vào ngực Quân.
“Ghét! Phũ cái miệng không thể tưởng. Lần nào cũng chê người ta”.
Quân đẩy cô gái ra, treo cây cơ lên giá. Cô gái bước đến phía sau, ôm lấy lưng Quân.
“Đưa em đi ăn. Em đói”
Quân vừa xoay lại, cúi người định hôn cô gái thì tiếng điện thoại reo tưng bừng. Vừa vuốt ve bờ vai cô gái, Quân vừa rút điện thoại.
“Alo… Sao gọi…
Tay Quân đột nhiên rời khẳn khỏi bờ vai tròn lẳn, anh quay ngoắt ra phía cửa sổ, giọng trở nên vừa dịu dàng vừa phấn khích.
“Công chúa… Ngoan nào… Đang ở đâu?…. Chầm chậm, nói chậm lại nhé. À há… Được rồi. Hôn cái xem nào…”
Từ điện thoại vang lên tiếng chụt choẹt ầm ĩ khiến cô gái mặt tối sầm sì, trong khi vẻ mặt Quân vẫn đầy sung sướng.
“Hôn nữa cơ”
Và lại chụt chụt choẹt choẹt. Quân phấn chấn nhét điện thoại vào túi, quay nhìn cô gái.
“Bữa sau nhé. Anh phải đi có việc rồi”
Cô gái nhìn Quân ấm ức “Con bé đó là ai vậy? Lần nào gọi xong anh cũng bỏ phắt em sang một bên”.
Quân phì cười “Em không sánh được đâu mà hỏi!”
“Vâng, người ta là công chúa mà”.
Quân phá lên cười. Viền râu đen chạy quanh mép càng làm nụ cười có vẻ toe toét lẫn đểu giả.
“Anh đi đây. Sáng mai tập tiếp nhé.”
Quân đi thẳng ra cửa. Đến khi cánh cửa tự động mở ra, Quân lại giật lùi một bước.
“À này, đến buổi biểu diễn, nhớ mặc áo ngực rộng ra một, hai size. Chứ em bức tử vòng một kiểu đó, chẳng ai nhìn đến anh đánh anh đấm thế nào đâu.
Để mặc cô gái mặt như quả cà tím, Quân phấn chấn nhảy lên con mô tô, bốc đầu phi tít mù trên phố.
****
Trước cổng siêu thị, Dương, tròn như quả bí ngô, chiếc váy bò yếm để lộ ra khuôn bụng bầu bí đang bất lực cúi xuống nhìn đứa con gái náo loạn. Sau khi vơ vét tất tất tật những gì nó có thể vơ được, và nhất quyết sống chết không cho cô có quyền vứt ra hay lấy thêm vào cái gì, giờ đây nó đang đu chặt lấy chân cô, còn cô thì đang tư duy xem cô sẽ dùng cái thớt thứ ba trong nhà làm gì đây!
“Nào, xuống ngay. Chân mẹ không giống chân bố đâu”
“Vâng, con biết mà. Chân mẹ không có tóc”
Con bé nói và lại ôm chân Dương chặt hơn, mắt nó nhìn quanh rồi ngẩng lên nhìn Dương, giọng có phần ấm ức.
“Hôn đến thế rồi mà Hót boi chưa thèm đến mẹ nhỉ?”
Dương chống nạnh “Mẹ chưa hỏi tội sao con bôi hết đống nước bọt ấy lên điện thoại của mẹ đâu”.
Con bé kênh kiệu “Đã thế lần sau không hôn mẹ nữa. Chỉ hôn bố với Hót Boi thôi”.
Dương trợn mắt “Đã bảo rồi. Là chú Quân. Không phải hót hét gì hết. Nhớ chưa???
Con bé chưa kịp trả lời lại câu dọa dẫm của Dương thì nó đã ngẩng phắt lên khi nghe tiếng mô tô phóng tới. Ngay khi chiếc xe dừng lại, Quân vừa tháo mũ bảo hiểm vừa bước xuống thì con nhóc đã ba chân bốn cẳng lao về phía Quân.
“Bống, cẩn thận”
Tiếng hét dứt xong cũng là lúc Bống vấp dép và vấp ngã cái bụp. Rất may điểm tiếp đất không phải là mặt đường mà là một vòng ôm bất tận của một kẻ được gọi là Hót boi kia khiến Dương thở phào.
Để vừa tầm ôm của Bống, lần nào Quân cũng gần như ngồi tệt xuống đất, dang tay để cho cái cục bông mười mấy cân ấy bám riết lấy mình. Lần này, Bống ôm chặt cổ Quân, cọ cọ cái má phúng phính nó vào hàm râu tỉa tót, lại còn cười lên khanh khách.
“Hót boi tới muộn thế. Hư này”
Nó nói và giựt sợi ria thò ra khỏi mép Quân một cái, khiến anh chàng hét lên.