ời đàn ông nào cũng duy trì được điều ấy.
-Anh xin lỗi, Hạ Chi. Mối tình đầu thường rất khó quên, mặc dù đó chỉ là mối tình đầu đơn phương. Nhưng anh xin thề, anh chưa bao giờ làm điều gì có lỗi với em hết. Giữa anh và chị Dung hoàn toàn không có gì.
-Thôi, anh về đi. Về thành phố của anh, em phải ở lại đây chờ anh Lâm trở về. Sau đó, em sẽ tìm một nơi bình yên để sống.
“Và quên anh…” Hạ Chi thầm nghĩ, cô không dám nói ra câu này, sợ rằng sẽ làm chùn bước chân Nguyên.
-Chi, anh yêu em mà. Em quên những gì đã nói với anh sao? Chẳng lẽ tình cảm giữa hai chúng ta kết thúc chỉ vì những sai lầm trong quá khứ sao?
-Đúng… Là sai lầm mà em sẽ ghi nhớ suốt đời. Em sẽ hận anh cả đời.
-Được rồi, em đừng khóc nữa. Nếu sự xuất hiện của anh làm cho em khóc nhiều như vậy, thì anh sẽ đi ngay, sẽ biến mất khỏi tầm mắt của em.- Nguyên thở dài rồi sau đó đứng dậy- Để anh đưa em về nhé, lần cuối thôi.
Hạ Chi ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt nâu sẫm và đầy nỗi buồn của anh, không từ chối, cũng không đồng tình, cô lẳng lặng cất bước đi ra khỏi quán.
Đoàn tụ
Nếu có quãng đường nào dài nhất cuộc đời, thì Nguyên có thể khẳng định, chính là đoạn đường mà chiều nay anh đưa Hạ Chi về. Con đường mòn dẫn lên trung tâm đã quá quen thuộc nhưng hôm nay với anh thực sự quá xa xôi.
Anh vẫn lẽo đẽo theo sau Hạ Chi từ lúc xuống xe ở dưới dốc. Cô cứ lặng lẽ đi phía trước, còn anh lặng lẽ theo đằng sau, không ai nói với ai một lời nào. Đôi lúc, khi ngẩng đầu nhìn về phía trước, thấy dáng hình bé nhỏ và có phần cô đơn của cô, anh chỉ muốn chạy ngay tới ôm lấy cô. Nhưng rồi anh lại không dám. Anh đã làm tổn thương cô quá sâu sắc, con người sống vô tâm và ích kỷ trước đây của anh cuối cùng đã phải trả giá, một cái giá quá lớn.
Anh đã lấy những tháng ngày vô nghĩa đó để giờ đây mất đi người con gái mà anh yêu nhất.
Cứ nghĩ tới cái cách mà cô đã khóc như thế nào trước mắt mình, anh lại dằn lòng xuống, không cho phép bản thân được làm tổn thương cô thêm nữa.
Hai người cứ một trước một sau đi lên tới đầu dốc. Đột nhiên nghe tiếng sủa ở phía trước, sau đó là thân hình đỏ rực một màu của Đại Tướng Quân đang chạy tới. Nhìn kĩ có thể thấy, dưới cổ nó còn có một thân hình bé xíu đang bám vắt vẻo ở đó, trông rất buồn cười. Thân hình bé xíu ấy chính là con voọc Princess.
Đại Tướng Quân tiến tới quấn vào chân Hạ Chi. Con voọc con từ cổ con sói lông đỏ, lập tức bám vào quần cô và cứ thế leo lên người cô. Ở trung tâm này, ngoài Đại Tướng Quân ra thì Hạ Chi chính là người cưng chiều nó nhất và nó cũng quấn quýt nhiều nhất. Hạ Chi khẽ mỉm cười ôm nó vào lòng và quay lại nhìn Nguyên.
Nguyên nhìn thấy Hạ Chi cười với con voọc nhỏ thì im lặng không nói gì. Có lẽ cô ở đây rất tốt và vui vẻ?
-Nó là Princess đúng không?- Anh khẽ hỏi.
-Đúng. Nó lớn nhanh đúng không?
-Ừm… có lẽ em ở đây rất tốt?
-Đúng vậy.
-Vậy thì anh yên tâm rồi. Anh về nhé!
Hạ Chi ngẩng đầu nhìn anh, trong mắt cô hiện lên một sự thoảng thốt khó nói, nhưng Nguyên đã quay đi rồi nên không nhận ra.
-Anh Nguyên.- Cô vội gọi.
-Ừ?- Nguyên dừng bước, quay lại nhìn cô chờ đợi.
-Cho em gửi lời chào tới ông nội anh và hai bác.
-Ừ, được rồi.- Nguyên gật đầu, trong mắt không khỏi hiện lên một chút thất vọng, rồi anh lại quay người, thong thả đi xuống.
Hạ Chi nhìn theo bóng dáng của anh, trong lòng cô rất muốn chạy theo anh, nói anh đừng đi, nói anh hãy ở bên cô. Nhưng rồi lòng kiêu hãnh của một cô gái từng bị anh bỏ rơi đã không cho cô làm điều đó, nên cô chỉ khẽ thở dài.
Khi Hạ Chi quay đầu lại, định đi vào trong trung tâm thì chợt thấy Vincent đi ra. Anh đứng ở dưới gốc cây, ngay sau trạm gác bảo vệ nên cô không để ý thấy.
-Sao anh còn ở đây vậy?- Cô ngạc nhiên hỏi- Có tin gì của anh Lâm phải không?
Trung lắc đầu.
-Vậy là chuyện gì?
Trung lại gần thêm một bước, khi đã tới sát người cô thì đưa tay, kéo và ôm cô vào lòng, nói:
-Anh yêu em, Hạ Chi.
Hạ Chi giật mình, con voọc con bị ép ở giữa cũng kêu lên choe chóe. Cô quay lại phía sau, thấy Nguyên vẫn đang chậm rãi cất bước đi xuống, chỉ một chút nữa thôi là anh sẽ hoàn toàn khuất bóng. Cô đẩy Trung ra và cười:
-Không cần đâu anh. Anh ấy sẽ không quay lại đâu. Đóng kịch lúc này cũng chẳng thể níu kéo được gì cả.
Nói rồi cô ngẩng đầu nhìn anh, như nhớ ra chuyện gì đó nên hỏi tiếp:
-Mà sao anh lại có mặt ở đây? Anh chẳng phải đi làm rồi sao?
-Anh xin nghỉ phép rồi. Dù sao cũng không thích công việc đó lắm, bị đuổi luôn thì càng tốt.- Trun