n vai của cô nữa.
Người ngoài nhìn vào, chỉ thấy đây là hành động thân mật của một cặp uyênương trẻ, nhưng chỉ có mình Diệp Tây Hi xấu số hiểu, Hạ Phùng Tuyền âm thầm uy hiếp, lực bóp không phải nhỏ a~, cho dù thực có mang thai thì cũng bị hắn bóp chặt đến nỗi chui ra ngoài mất.
“Đừng mà, cha!”
Hạ Hồng Thiên an ủi: “Tây Hi, đừng lo lắng, ta sẽ đưa cha cháu đến tận phi trường an toàn.”
“Đừng mà, bá bá!”
Nhưng hai người kia đang đắm chìm trong niềm sung sướng sắp được làm ông ngoại và ông nội nên đối với tiếng kêu thảm thiết bên tai kia hoàn toàn không để ý tới, cùng nhau sóng bước đi ra ngoài.
Diệp Tây Hi nhất thời cảm thấy thế giới trước mắt mình như hoàn toàn trắng xoá toàn băng tuyết phủ đầy, lạnh buốt đến mức hai hàm răng run lập cập đánh vào nhau.
Giọng nói lạnh lùng của Hạ Phùng Tuyền vang lên từ phía trên đỉnh đầu cô: “Diệp Tây Hi, trò chơi kết thúc.”
Diệp Tây Hi ngó đầu nhìn xung quanh một lúc, nhận thấy trong phòng lúc này còn rất nhiều người,liền tăng thêm phần can đảm bật lại: “Bây giờ là ban ngày ban mặt, anh định giở trò gì?”
Hạ Phùng Tuyền nhếch mép cười đểu: “Đợi lát nữa em sẽ biết.”
Diệp Tây Hi hừ một tiếng: “Anh cho rằng bây giờở đây chỉ có hai chúng ta thôi sao? Bọn họ sẽ giúp em, đúng không mọi người, A Khoan?”
A Khoan sờ sờ lỗ tai: “Ai da, làm sao bỗng nhiên không nghe được thế này, thật là kỳ quái, có lẽ ta nên vô phòng bếp xem một chút.”
Diệp Tây Hi chán nản, vội vàng hướng Hạ Từ Viện phát tín hiệu cầu cứu.
Hạ Từ Viện vươn vai vỗ lưng mỏi mệt, nói: “Tối hôm qua ngủ không ngon, mắt cũng sưng húp lên rồi, cái gì cũng không thấy rõ a, chi bằng đi ngủ thêm chút nữa lấy lại cảm giác chứ nhỉ.”
Lại thêm một kẻ phản bội nữa!
Diệp Tây Hi chưa từ bỏ ý định, đem ánh mắt quăng tới chỗ hy vọng mong manh cuối cùng.
Hạ Hư Nguyên vẫn tiếp tục cắt cắt xẻ xẻ miếng thịt bò máu me đầm đìa trong đĩa kia, không có ngẩng đầu, chỉ nhẹ nhàng nói: “Tây Hi, tôi là Hạ Hư Nguyên đó.”
Diệp Tây Hi hoàn toàn tuyệt vọng.
“Bây giờ, em còn định dựa vào ai nữa đây?” giọng nói của tên sắc ma đã sát bên tai cô.
Diệp Tây Hi trong mắt bùng lên ngọn lửa đấu tranh mãnh liệt: ”
Dựa vào chính mình!”
Dứt lời, cô hung hăng đá một cước vào ống đồng của Hạ Phùng Tuyền, sau đó thừa dịp hắn buông tay ra,phản xạ nhanh như chớp chạy ào lên cố thủ trên phòng mình.
Bên tai tiếng gió vù vù thổi, tim trong lồng ngực như muốn vọt ra ngoài, Diệp Tây Hi chạy như điên xông ào vào gian phòng, xoay người khoá cửa lại.
Chỉ cần một động tác, chỉ cần một tiếng vang, cô sẽ được an toàn.
Nhưng mà-
Cửa bị chặn rồi.
Hạ Phùng Tuyền đưa chân ra chặn cửa.
Diệp Tây Hi như bị tạt nguyên một thùng nước lạnh, toàn thân rét run lạnh thấu xương.
Làm sao mà địch được khí lực của hắn đây? Cửa bị vỡ tung.
Hạ Phùng Tuyền, từng bước hướng chỗ cô mà đi tới.
“Em còn chiêu nào nữa không?” Hạ Phùng Tuyền không chút hoang mang hỏi: “Khóc, làm loạn, đá, cắn, cấu, năn nỉỉ ôi…Còn cái gì là em chưa chơi đùa qua?”
Khuôn mặt của hắn, có thanh thản, rất bình tĩnh tự nhiên, giống như… một con mèo ranh mãnh.
Một con mèo ác ôn đang đùa bỡn với chú chuột nhỏ đang hấp hối.
Càng tới gần, Diệp Tây Hi càng luống cuống gấp gáp hơn, vội vã bò lên thành cửa sổ, uy hiếp: “Anh đừng có tới đây, nếu không tôi sẽ nhảy xuống đấy.”
“Diệp Tây Hi.” Hạ Phùng Tuyền nhướn mày nhìn cô: “Có phải là em xem quá nhiều phim truyền hình rồi không hả?”
Diệp Tây Hi cau mày: “Anh không tin?”
“Đừng trách anh chưa cảnh cáo em.” Hạ Phùng Tuyền dừng bước lại, tựa lưng vào thành giường, nhãn rỗi thong thả nói: “Chỗ này mặc dù chỉ là lầu hai, nhưng phía dưới là bùn đất nước ao, em cứ thử so độ cứng của xương mình xem sao. Nếu như em ngã xuống dưới kia, xui xẻo thì liệt nửa người, chỉ có thể nằm trên giường, không thể nhúc nhích, khi đó anh muốn làm gì, muốn làm bao nhiêu lần cũng tuỳ thích a!”
“@#¥%. . .” Người nào chịu a, còn rủa cô liệt nửa người nữa, lại còn muốn xxoo!
Thừa dịp Diệp Tây Hi thất thần, Hạ Phùng Tuyền bỗng nhiên nhanh chóng chạy tới bệ cửa sổ, định kéo cô xuống.
Nhưng Diệp Tây Hi cũng mau chóng định thần lại, phút chốc đã đứng trên mép cửa sổ, lớn tiếng nói: “Hạ Phùng Tuyền, anh đừng ép tôi!”