Tôi nghiêm mặt giải thích “Em là trạch nữ, cảnh giới cao nhất của trạch nữ là gì? Chính là được nhốt mình trong bệnh viện, em vất vả lắm mới đạt được mục tiêu này, sao có thể xuất viện với người lạ được?”
“Người lạ?” Hắn thản nhiên lặp lại lần nữa, rồi lộ ra nụ cười đáng sợ quen thuộc: “Tốt lắm.”
Tóc gáy tôi dựng hết lên, bản tính nịnh nọt vô tình cũng trở lại: “Thực ra chỉ cần không lạ một chút, em còn có thể đi theo.”
Hắn nghiêng người qua, ngữ khí mềm mỏng lạ kì: “Tôi cũng chỉ là một người lạ thôi à?”
Cách nhau chỉ chút xíu thế này khiến tôi có thể cảm nhận được hơi thở của hắn, miệng lưỡi đột nhiên khô rang: “Cũng..cũng được mà.”
Hắn cười: “Quan hệ của chúng ta chỉ được thôi à?”
Ý tứ của hắn lộ liễu tới mức mặt tôi sắp bốc khói, cuống quýt gật đầu: “Là tốt, rất tốt.”
Hắn đưa mặt sát lại gần, hơi thở phả vào tai tôi mờ ám: “Tốt tới cỡ nào?”
Không cần tôi trả lời, hắn đã bắt đầu dùng hành động chứng minh rồi…
Cái màn củi khô lửa đượm xô vào phát hỏa thế này thì phải có ngay một dòng phụ đề tiếng Nhật “Trong bệnh viện” chạy qua…
Có tiếng con nít vang lên ở cửa phòng: “Mẹ, hai người đó bôi thuốc ạ?”
Một cô bé bốn tuổi được bố bế ngây thơ quay đầu lại hỏi.
Hai người lớn phía sau con bé cũng đang há hốc mồm nhìn chúng tôi.
Tôi cúi đầu nhìn lại tư thế của mình với Tống Tử Ngôn, tôi ngồi trên giường, hắn đè áp qua người tôi, cả hai đều thở dốc, quần áo xộc xệch…tôi thầm cảm thán trong lòng, cái này đúng là dạy hư trẻ con a!
Giờ ông bố kia mới sực tỉnh đưa tay lên che mắt con gái lại…
Mất bò mới lo làm chuồng, giờ thì đã quá muộn rồi!!
Bầu không khí trong phòng chuyển thành xấu hổ, tận tới khi đôi vợ chồng kia đã sắp xếp xong đồ đạc rồi mà không khí vẫn nặng nề như cũ. Tuy nói là tạm thời nằm cùng phòng, nhưng cứ như thế cũng không tốt, cực kỳ không tốt. Vì thế bà mẹ bên kia đánh tiếng làm quen trước, hơn nữa lại là câu hỏi an toàn nhất trong cái bệnh viện này: “Con cô bị bệnh gì thế?”
Oái, đừng để quan niệm che mắt mà nghĩ đương nhiên phải thế, nằm trong phòng bệnh nhi không nhất thiết phải là nhi đồng!
Tôi yếu ớt xua tay: “Ầy…thực ra là em nằm viện ạ.”
Tôi vừa nói xong thì đôi vợ chồng kì cục kia đã nhìn tôi với ánh mắt vô cùng bất thường rồi roẹt một cái quay phắt đi, tôi trở thành người vô hình ngay trong phòng.
May là mắt trẻ con trong sáng như tuyết, có một đôi mắt khéo phát hiện ra những gì trong lành đẹp đẽ. Nhân lúc bố mẹ xuống mua cơm, con bé cất giọng trẻ con hỏi thăm tôi: “Chị ơi, miệng của chị sao lại bị thương thế?”
Tôi nhấc chân lên: “Là bị bỏng chân, miệng chị vẫn tốt mà.”
Con nhóc trề môi hỏi: “Nếu miệng chị vẫn tốt thì sao chú kia phải bôi thuốc cho chị chứ?”
Tống Tử Ngôn đang ngồi bên cạnh chăm chú coi giấy tờ ngẩng đầu lên: “Gọi cô ấy là cô.” Thấy cái lườm giết người của tôi thì miễn cưỡng nhăn mày, chua thêm câu nữa: “Gọi chú là anh thôi.” Rồi lại cúi đầu xuống chăm chú coi giấy tờ.
Tôi nghĩ thấy là lạ, lại hỏi: “Bôi thuốc gì chứ?”
Con bé đáp: “Lúc cháu đi vào đó, chú…anh ấy không phải đang bôi thuốc giúp chị sao? Lúc trước em cũng thấy bố mẹ em làm thế rồi, bố nói là miệng của mẹ bị bệnh, phải bôi thuốc.”
Rồi lại rất suy tư, hỏi: “Nhưng sao có mấy lần bố mẹ lại phải khóa cửa nhỉ? Em gõ cửa cũng không chịu mở.”
Toát cả mồ hôi, bố mẹ cầm thú quá, tôi khéo léo giải thích: “Là vì hai người đang phải làm mấy chuyện bí mật đó.” (con khéo léo ở chỗ nào hả!!!)
Tống Tử Ngôn liếc mắt nhìn tôi đầy thâm ý…
Con bé lại hỏi tiếp: “Chuyện bí mật gì ạ?”
Đương nhiên tôi làm sao có thể làm vấy bẩn một đóa hoa thuần khiết như thế được, tôi húng hắng ho, đáp trớt quớt: “Bố mẹ em ở trong phòng đếm tiền, không cho em biết.”
Đủ bí mật, đủ mờ ám nhé!
Tống Tử Ngôn liếc mắt nhìn tôi đầy khinh thường…
Nhưng con nhóc càng nghe càng tò mò: “Tại sao đếm tiền lại không cho