ịnh im lìm, im lìm, im lìm. Khuôn mặt kín bưng lặng lẽ nhìn cô. Ôi cô sợ dáng vẻ này của anh lắm. Vì nó thế nào cũng dẫn đến hành động tiếp theo. Anh quay người đi, và không thèm nói gì đến cái mặt cô luôn, mặc kệ cô quắn đít tò tò chạy theo anh làm hòa bao nhiêu lần, lèo nhèo bao nhiêu thứ đi nữa.
Dương nhảy bổ xuống giường, chạy nhào theo cái lưng đang từ từ cách xa mình. Cuối cùng cũng túm được anh, ôm anh chặt cứng.
“Em xin lỗi! Em biết lỗi rồi! Em không thế nữa!”
Định vẫn bước và Dương vẫn lệt xệt ôm anh đi theo.
“Thôi, đừng giận. Giận nhiều tức khí là dễ đau bụng lắm”.
Định im lặng.
Dương phi ra đằng trước, cười hihi.
“Eo ơi, chồng đẹp trai, rất xì tai, không giận dai khi vợ sai. Nhở, nhở???”
Vẫn không thèm cười. Không thèm nói. Vẫn đi thẳng một mạch sang phòng làm việc. Thấy Định bắt đầu mở máy, Dương vẫn kiên trì chiến dịch, sống chết không buông, tay ôm chặt lấy cổ anh, thỉnh thoảng còn thơm một cái lấy lòng. Thế mà có người vẫn lạnh mặt không thèm nhìn cô lấy một cái, lại còn mở ra cả đống văn bản nghiệm thu công trình khỉ gió gì gì đó. Ghét thế, đang ôm ấp thế này mà vẫn có lòng có dạ đọc mấy cái sắt thép bê tông là sao!
“Anh ơi, vừa nãy anh bảo muốn nói em nghe chuyện gì mà…”
Bàn phím lách ca lách cách.
“Không nói nữa thật à?”
Mắt dán chặt vào màn hình thế kia cơ đấy!
Cuối cùng thì Dương nản hẳn, cô buông tay khỏi cổ Định, chậm chạp quay người đi.
“Giận thì thôi! Anh tưởng là chỉ mình anh biết im lặng chắc?”
Dương ấm ức quay đi. Thế mà… chẳng có bước chân nào đuổi theo!!!!! Cũng chẳng có hết giận với làm hòa gì cả. Chỉ có im lặng và im lặng.
Chết tiệt cái im lặng nhà anh!!!!!!!!!!!!!!!
Tức điên cả người, Dương quay ngoắt lại, chống nạnh, nhìn Định phun ra 1 tràng.
“Anh có nói không hả! Anh không nói em hôn anh chết tươi bây giờ!!!!!!”
Và khi Định vẫn còn đang chết sặc vì cười, Dương giơ tay thắng lợi, đạp cái máy tính sang một bên, nhào vào lòng anh.
“He he, cười rồi là không giận nữa nhé!”.
^.^ ^.^^.^
Sau một hồi làm hòa chán chê mê mỏi (nghĩa là hôn hôn hít hít!!!) Dương nằm gối lên tay Định, hỉ hả vì đã đập tan được cuộc chiến tranh lạnh vừa mới mọc mầm. Lúc sau cô mới sực nhớ ra.
“À, vừa nãy anh định nói chuyện gì ấy?”
“Ừ, chuyện vui!”
Dương ngước nhìn anh, thấy ánh mắt anh ánh lên vẻ ấm áp.
“Sao? Anh được tăng lương à?”
“Sai”
“Thế thì còn cái gì vui nữa chứ?” =))
Nói một câu sặc mùi thực dụng xong, Dương còn hỉnh hỉnh mũi lên nhìn Định. Anh nhéo mũi cô, ôm cô rất dịu dàng.
“Thảo Đan sắp lấy chồng!!!”
Dương ngẩn ra một thoáng rồi sáng rỡ mắt.
“Thật không? Trời ơi, sao anh không nói sớm!”
Quên béng mất chính mình mới là thủ phạm của vụ “không nói sớm”, Dương hăm hở xổ ra một đống những câu hỏi không ngừng không nghỉ! Định kiên nhẫn trả lời từng câu một. Anh biết Dương vẫn có chút lấn cấn với Thảo Đan, nhất là việc nhìn một cô bé xinh đẹp đáng yêu là vậy cứ lận đận với tình duyên suốt hơn một năm trời.
Hóa ra chồng sắp cưới của Thảo Đan chính là một tay “đệ” của Định mà anh từng giới thiệu cho ông Thụ khi anh chuyển chỗ làm. Không ngờ đồng chí chồng cô cũng mát tay gớm. Dương thở nhẹ một hơi. Trong cô thực sự có rất nhiều nặng nề đã rơi xuống. Nếu Thảo Đan chưa yên ấm, cả cô lẫn Định đều sẽ chẳng phút nào an tâm. Dương chợt bật cười rúc rích.
“Trước em còn có ý nghĩ hay là ghép Thảo Đan với Quân thành một đôi đấy!”
Định gõ nhẹ trán cô.
“Hai đứa nó không hợp nhau!”
“Ứ, trai xinh gái đẹp, sao mà không hợp! Nhưng mà thôi, giờ Thảo Đan có ý trung nhân là vui rồi. Còn lại tên nhóc ẩm ương nhà anh thôi!”
Định dụi vào mớ tóc chớm vai của cô “Kệ nó! Đợt này thấy nó chỉ mê mở hệ thống bi – a bi ủng của nó thôi!
“Cứ cắm mặt vào mấy chục cục tròn tròn trên bàn ấy thì làm sao mà vợ con được.”
“Đến anh không cắm mặt vào mấy cục ấy mà đã vợ con đâu?”
Thấy Dương trợn mắt lên nhìn mình, Định nhún vai.
“Có vợ nhưng chưa có con!”
Dương nhiu nhíu mắt nhìn Định. Anh cũng nhương nhướng mày nhìn cô, giọng tỉnh bơ.
“Anh nghe nói là mẹ bắt đầu muốn có cháu ngoại rồi!”