g thở dài chán nản đáp.
-Thế anh ra đây làm gì?- Cô thắc mắc.
-Ra gặp em chứ làm gì.
-Gặp em làm gì?
-Thằng Nguyên nó gọi cho anh vặt anh lên bờ xuống ruộng cái vụ hứa hôn giả ấy. Anh lo cho em nên chạy ra xem tình hình thế nào.
-Cảm động quá, em không sao rồi, anh về đi.- Hạ Chi cười.
-Đã ra tới đây rồi thì anh cũng phải ở đây dạo chơi ít bữa nữa rồi mới về.
-Anh ở đây mãi rồi, còn chưa chán sao?
-Trước ở đây suốt ngày lo để mắt tới em, anh đâu có thời gian đi chơi bời thăm thú đâu. Em ở đây cũng lâu rồi rồi, tranh thủ rảnh đưa anh đi chơi đi.
-Anh đi một mình đi, em không dẫn đi được đâu. Mùa này ra biển lạnh chết đi được. Với lại bây giờ em bận lắm, từ sáng tới tối, từ thứ hai tới chủ nhật, em lại sắp có con nữa…
-Hả?- Trung kêu lên.
-À, không, đừng hiểu lầm.- Hạ Chi lắc đầu- Con đỡ đầu thôi. Nhưng em vẫn phải lo cho nó chứ, đúng không?
-Được rồi, em nói cái gì cũng có lý lắm, anh chịu thua.- Vincent lắc đầu.
-Thế là được rồi. Sao, có muốn vào ăn tối không? Đại Tướng Quân rất nhớ anh đấy.- Hạ Chi tủm tỉm cười một cách gian xảo.
-A… đừng giỡn nha. Anh về khách sạn đây.- Trung giãy nảy lên khi nghĩ ra con chó sói lông đỏ mà anh gặp một lần là đã không thể nào quên được.
Hạ Chi cười chào Trung khi anh đi trở xuống, nhưng rồi nghĩ tới Nguyên, cô lại có một chút cảm giác bản thân phũ phàng quá! Đã từng yêu nhau như thế, đã từng quấn quýt bên nhau như thế, đã từng một thời ấp ôm như thế, vậy mà chỉ vì lòng kiêu hãnh của bản thân mà không thể chạy theo để níu anh lại được. Có lẽ rồi sẽ có ngày cô hối hận vì quyết định ngày hôm nay của mình, nhưng cô biết, cô không thể có hạnh phúc cá nhân một khi chưa nhìn thấy anh trai mình bình yên trở về.
Cùng lúc ấy, Trung cũng đang chậm rãi ra về trong khi đang nhanh chóng bao trùm lấy hòn đảo. Nghĩ tới Hạ Chi, anh khẽ lắc đầu lẩm bẩm:
-Ngốc thật. Lúc nào cũng cho là mình đang diễn kịch cả.
***
Mùa đông nhanh chóng qua đi. Vẻ già nua, xơ xác của hòn đảo nhanh chóng được thay thế bằng màu xanh của chồi non lộc biếc. Màu biển ảm đạm cũng bị thay thế bởi màu xanh được dệt một màu lấp lánh của nắng xuân. Cả hòn đảo giống như con gấu vươn mình tỉnh giấc sau một kỳ ngủ đông im ắng.
Mùa xuân ấp áp làm cho những giò hoa lan trong vườn ươm cũng bắt đầu đua nhau khoe sắc. Trong vườn lúc nào cũng ngập tràn hương hoa và đủ các loại màu sắc kỳ lạ nhất.
Qua tháng tư, thời tiết bắt đầu nóng lên, nắng cũng gay gắt hơn, biển xanh hơn và trời trong hơn. Phượng lúc này đã mang thai tới tháng thứ bảy, bụng đã vượt mặt nên đi lại vô cùng khó khăn. Anh em trong đội cũng thống nhất cho cô về nghỉ ngơi để lấy sức vì công việc lao động trên khu nghiên cứu lúc này cũng không còn phù hợp với Phượng nữa.
Hạ Chi nhờ Tú Linh liên hệ với một vài người bạn ở Hà Nội sau đó giúp Phượng nhận một công việc có thể làm tại nhà đó là thêu tranh. Không giống như thêu truyền thống trên vải may mặc ở Việt Nam, thêu tranh treo tường kiểu Trung Quốc không đòi hỏi sự khéo tay mà chỉ cần kiên trì và tập trung là có thể làm. Thêu tranh khá mất thời gian, sau khi hoàn thành, Hạ Chi giúp Phượng đem kí gửi ở các cửa hàng lưu niệm. Do đây là một mặt hàng khá mới ở đảo nên tranh bán ra cũng rất chạy, nhờ vậy mà Phượng vẫn có chút thu nhập để lo cho các em cũng như tiết kiệm cho đứa trẻ trong bụng.
Mang thai tới tháng thứ năm, khi Hạ Chi đưa Phượng đi siêu âm thì bác sĩ đã báo là Phượng sẽ sinh con trai. Điều này làm cho hai cô gái đều rất vui mừng, vội vàng sắm sửa quần áo cũng như chuẩn bị cho đứa trẻ một cái tên thật hay. Cuối cùng, hai cô gái thống nhất sẽ đặt tên đứa bé là Thiên Ân- tức là đứa trẻ do trời ban cho.
Tháng sáu, khi Phượng gần tới ngày sinh con thì một niềm vui nữa lại tới với Hạ Chi.
Thanh Lâm cuối cùng cũng trở về.
Sau hơn một năm trời điều trị ở nước ngoài, cuối cùng anh cũng trở về. Nhìn anh gầy hơn xưa nhưng đôi mắt vẫn sáng và ánh lên những cái nhìn sắc sảo, cô mừng đến nỗi ôm anh mà bản thân chỉ biết khóc. Thanh Lâm cứ vỗ về mãi em gái, không tài nào dỗ cho cô nín đi được. Một kiếp nạn mà khiến hai anh em xa nhau tới một năm trời, mỗi người một nơi, phải trải qua không biết bao nhiêu cay đắng. Một người đối mặt với tử thần từng phút từng giây, từng ngày từng giờ đấu tranh giành giật lại sự sống của mình, rồi lại từng ngày kiên trì luyện tập để có thể phục hồi lại hoạt động toàn thân; còn một người thì mất đi trí nhớ, lưu lạc như một kẻ không nhà, phải nhận sự che chở, chăm sóc của những người xa lạ.
Cuối cùng thì cũng có một ngày